"Vì anh ấy mà gả cho Hạ Kiêu, hủy hoại đời mình thậm chí còn liên lụy Hạ Kiêu...."
"Liên quan gì đến cô."
Tô Thanh Thanh quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý cô ta nữa.
Cô cúi đầu nhìn đôi bít tất mà Hạ Kiêu vừa mua cho cô.
Đôi bít tất màu hồng phấn này....
Rất thẳng nam.
Đầm liền thân phối cùng với đôi giày da nhỏ của cô nhìn qua cực kì nữ tính, nhưng khi kết hợp với đôi bít tất hồng nhạt này, nhìn thế nào cũng cảm thấy chúng không hài hòa.
Nhưng mà, Tô Thanh Thanh không biết vì sao, tâm trạng lại trở nên rất tốt.
Nhất là khi cô còn cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm mình từ Bạch Thiển Thiển, một ánh mắt gần như tóe lửa.
Khóe miệng cô không khỏi vểnh cao hơn.
Bạch Thiển Thiển rõ ràng đang nhìn đôi bít tất kia.
Sao Hạ Kiêu lại có thể mua cho Tô Thanh Thanh đôi bít tất đó.
Cho dù Tô Thanh Thanh chỉ là một kẻ yếu đuối thích sai bảo người khác nhưng lại làm cho cô ta cảm thấy bất an vào lúc này.
Sự chú ý của Hạ Kiêu cũng vô thức bị cuốn hút, anh nhìn sang.
Ánh mắt chú ý đến đôi bít tất nọ, và cảm xúc trên gương mặt của Tô Thanh Thanh.
Dường như Tô Thanh Thanh rất thích nó.
Yết hầu chợt dao động một chút, anh nghĩ đến đôi chân được bao bọc trong đôi bít tất.
Từng ngón chân trơn tròn, trắng muốt, đáng yêu...
Vết thương trên gót chân càng tô điểm thêm cho chúng một vẻ đẹp như khi bị người.....bạo hành...
Hạ Kiêu theo bản năng nhanh chóng dời ánh mắt, không dám tiếp tục nhìn nữa.
Anh sợ mình nghĩ nhiều sẽ trở thành một kẻ hư hỏng mất.
Thấy Hạ Kiêu dời ánh nhìn sang hướng khác.
Bạch Thiển Thiển cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Hạ Kiêu đối xử tốt với Tô Thanh Thanh cũng là vì ân tình của anh giành cho nhà họ Tô mà thôi.
Chỉ cần Tô Thanh Thanh nhanh chóng ly hôn với anh ấy ....
Cô ta phải nghĩ cách để Hạ Kiêu ngày càng chán ghét Tô Thanh Thanh mới được.
Khi xe bò dừng lại, Bạch Thiển Thiển còn muốn lôi kéo Tô Thanh Thanh nói mấy câu, có thể cho cô ta một túi lương thực phụ hay không, nhưng Tô Thanh Thanh đã chuồn mất,
Cô ta định đuổi theo sao thì "Rầm" một tiếng, Tô Thanh Thanh đã nhanh chóng đóng cửa lại, khung cửa suýt chút nữa đã nện vào mũi của cô ta.
Bạch Thiển Thiển vô cùng tức giận, dùng sức hít một hơi thật sâu để đè cơn giận xuống. Cô ta vội mở miệng gọi,
"Thanh Thanh."
Tô Thanh Thanh vờ như không nghe thấy, cô nhìn về phía Hạ Kiêu, nói.
"Trưa nay ăn canh, mì, cùng một ít rau trộn, anh thấy thế nào?"
Bạch Thiển Thiển vẫn còn đứng ngoài cửa, lắng nghe cô cười khanh khách nói chuyện về bữa trưa với Hạ Kiêu đứng bên canh.
Bản thân Hạ Kiêu cho rằng đây là một chủ đề rất vô vị.
Dù sao ăn cơm thì chỉ cần no bụng, như thế là đủ.
Ngày xưa, nếu có cấp dưới thảo luận chủ đề này với anh, có lẽ anh sẽ cảm thấy rất phiền phức.
Nhưng mà, nếu là Tô Thanh Thanh thảo luận cùng anh, thì nó lại.... cực kỳ yên bình.
Anh theo tiềm thức lên tiếng.
"Được."
Tô Thanh Thanh chợt trở nên vui vẻ, khóe môi không kìm chế được vểnh lên một chút.
Tô Thanh Thanh..... đúng là rất dễ hài lòng và vui vẻ.
Bạch Thiển Thiển đứng ngoài cửa, hai tay nắm chặt, sắc mặt biến hóa không ngừng.
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Thanh Thanh và Hạ Kiêu, sắc mặt của cô ta ngày càng trở nên xấu xí.
Đảng Tiểu Hồng đi qua bên cạnh, chỉ cười lạnh một tiếng.
Trước đây, cô ta đã quen biết Hạ Kiêu rồi, ngay từ đầu Đảng Tiểu Hồng đã để ý đến Hạ Kiêu, nhưng không phải là thích, chỉ là cảm giác ngưỡng mộ loại đàn ông như anh.
Kết quả người nhà họ Tô lại có ý làm mai anh cho Bạch Thiển Thiển.
Nhưng Bạch Thiển Thiển lại giống như Lưu Liễu hôm nay, chỉ biết sỉ nhục Hạ Kiêu.
Cô ta một lòng nhung nhớ đến Mạnh Tân Dân, một kẻ mới đến của đội sản xuất.
Có điều kì lạ là, sau khi được Mạnh Tân Dân cứu, "sự trong sạch" của cô ta đã không còn, nhưng cô ta vẫn ngậm miệng không nhắc về chuyện này, ngược lại, một lần nữa bám lấy Hạ Kiêu.
Nếu như không nợ ân tình của nhà họ Tô, Hạ Kiêu người ta còn lâu mới để ý đến cô ta.
Cô gái Tô Thanh Thanh kia so ra còn tốt hơn Bạch Thiển Thiển.
Ít ra người ta biết tôn trọng Hạ Kiêu, ít ra trông Hạ Kiêu còn có vẻ thích cô ấy.
Sắc mặt Bạch Thiển Thiển càng lúc càng trở xấu xí, nhưng có lẽ vì cô ta nhìn thấy bóng lưng của Đảng Tiểu Hông nên có chút kiêng dè.
Cô ta có thể hãm hại Tô Thanh Thanh, nhưng không dám tính kế Đảng Tiểu Hồng.
Tô Thanh Thanh không biết bên ngoài đang phát sinh tình huống gì, cô vội vàng trở về phòng, từ trong không gian cô lấy ra một đôi dép, côi cởi đôi bít tất hồng nhạt, nhìn qua một chút gót chân của mình, không có vấn đề gì quá lớn.
Tô Thanh Thanh mang dép vào rồi lại nhìn về giỏ xách, nhân lúc Hạ Kiêu không chú ý, cô len lén cất vào không gian rất nhiều sách giáo khoa cùng những vật dụng hàng ngày.
Lúc này cô mới mang đủ loại quần áo và giầy ra, đưa cho Hạ Kiêu.
"Anh mau mặc thử qua một chút, sau đó giặt sạch, ngày mai là có thể xài rồi."
Thực ra, con người Hạ Kiêu rất tốt, lại rất dễ lấy lòng.
Tô Thanh Thanh có chút được voi đòi tiên, nếu như cô có thể nghĩ cách để lấy lòng Hạ Kiêu, dựa vào ân tình của nhà họ Tô đối với Hạ Kiêu trước đây, nói không chừng cuộc sống sau này của cô, có phải sẽ được đảm bảo an toàn hay không?
Cô cảm thấy bản thân cô ngoại trừ từng khao khát qua thân thể của Hạ Kiêu, thì không có khuyết điểm gì quá lớn....
Sau khi đưa đồ cho anh, Tô Thanh Thanh mới sực nhớ, hình như Hạ Kiêu đã từng từ chối qua rồi, cô thấp thỏm nhìn.
Hạ Kiêu thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm mình, có chút cứng đờ người.
Anh không rõ cho lắm, lẽ nào các cô gái ở thủ đô đều giống như Tô Thanh Thanh..... bạo dạn như vậy sao?
Anh thật hoài nghi, nếu như anh dám mặc thử ngay trước mặt cô, chẳng lẽ Tô Thanh Thanh cũng sẽ dùng ánh mắt nhìn chằm này nhìn anh sao.
Giờ phút này, anh đã quên luôn bản thân mình trước đó đã từng nói không cần những món đồ Tô Thanh Thanh mua
Yết hầu dao động.
"Tối tôi thử."
Sau đó anh đi thẳng ra sau bếp, nhóm lửa.
Ánh mắt Tô Thanh Thanh chợt sáng lên, quả nhiên, cô chỉ mới trò chuyện với Hạ Kiêu một chút mà thôi, anh ấy đã đồng ý nhận quà, còn chủ động giúp cô nhóm lửa!
Oán niệm lớn nhất của cô đối với thế giới này chính là dù nó chỉ là một thế giới trong tiểu thuyết, nhưng mà việc nhóm lửa lò đất vẫn rất khó khăn.
Tô Thanh Thanh múc canh xương vừa nấu lúc sáng ra chén, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Sau đó cô nghe thấy Hạ Kiêu nói.
"Trong tủ có trứng vịt."
"Trứng vịt? Anh lấy ở đâu vậy?"
Cô ngay lập tức kinh ngạc hỏi.