Cô vẫn cảm thấy có chút mất tự tin.
Tuy nhiên, đống đồ này không hề ít, một số thứ còn không thể đổi được bằng tem phiếu.
Mấy cái quần này có lẽ Tô Thanh Thanh đã phải bỏ ra mười mấy cái tem phiếu để đổi, khóe môi Hạ Kiêu hơi nâng lên khi anh nhìn qua đôi giày.
Giày có kích cỡ lớn như vậy, không thể nào là mua tặng cho Mạnh Tân Dân được.
Anh nhìn Tô Thanh Thanh, sao đó chuyển dời tầm mắt.
"Không cần đâu."
Giọng nói có chút khô khốc, anh lặp lại một lần nữa.
"Không cần đâu. Em không cần mua đồ cho tôi."
Tô Thanh Thanh tốt bụng nấu cơm cho anh, hỏi thăm anh còn mua đồ tốt cho anh, cả sự tin tưởng và ỷ lại cô giành cho anh khi bản thân gặp nguy hiểm, những thứ này sẽ khiến cho anh có một loại ảo tưởng không nên có.
Nhưng, cuốn sách giáo khoa này lại thể hiện rõ ràng sớm muộn gì cô vẫn sẽ ly hôn với anh, tham dự kì thi đại học trở về thủ đô.
Hiện tại, Tô Thanh Thanh dùng mọi cách lấy lòng anh, mục đích cũng vì muốn anh không mở miệng đòi ly hôn.
Để anh không cản trở cô thi đại học, cũng vì để cho cô thuận lợi trở về thủ đô.
Để cô có cơ hội tái ngộ với Mạnh Tân Dân.
Đống đồ này không biết đã ngốn hết bao nhiêu của cải của Tô Thanh Thanh rồi, Anh rất muốn hỏi một câu, nếu như anh không đồng ý, không muốn chờ kì thi đại học được khôi phục, hiện tại ly hôn với Tô Thanh Thanh thì sao.
Để có thể tham gia kì thi đại học thuận lợi, có phải cô ấy sẽ tìm đến một người có thân phận trong sạch khác để kết hôn chăng?
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, Hạ Kiêu không kìm lòng được có chút tức giận.
Chẳng lẽ Mạnh Tân Dân tốt như vậy hay sao?
Tốt đến mức khiến cho cô ấy không ngần ngại làm những việc này.
Tô Thanh Thanh nhìn vẻ mặt anh ủ rũ, rõ ràng không vui.
Anh mím môi, không có ý định xem qua đồ đã mua.
Tô Thanh Thanh lại gọi một tiếng.
"Hạ Kiêu,anh không thích sao?"
Hạ Kiêu "Ừ" một tiếng, thản nhiên nhìn Tô Thanh Thanh.
"Tôi nói rồi, tạm thời sẽ không ly hôn với em."
"Em không cần tặng mấy món đồ tốt này, đừng vì tôi mà tiêu nhiều tiền như vậy."
"Không cần thiết, tôi đã đồng ý với em sẽ đợi đến khi em lên đại học rồi mới ly hôn, vậy thì tôi sẽ không nuốt lời."
Nói xong, anh dúi gậy điện vào tay Tô Thanh Thanh rồi xoay người rời đi.
"Hạ Kiêu!"
Tô Thanh Thanh sắp tức chết rồi.
Cái người này sao có thể như vậy chứ?
Cô cực khổ khiêng sáu mươi cân gạo và bột mì đem bán, thiếu chút nữa còn bị mấy tên lưu manh đánh cướp, vậy mà Hạ Kiêu lại không có chút cảm kích nào.
Anh ấy còn chẳng thèm lên tiếng trả lời cô.
Tô Thanh Thanh cầm đôi dép mủ lên, cô rất muốn nện vào gáy Hạ Kiêu một cái.
Đúng là đồ không biết phân biệt tốt xấu.
Nhưng nào ngờ, đúng lúc này Hạ Kiêu quay đầu lại.
Dù sao thì Tô Thanh Thanh cũng chỉ có gan nghĩ nhưng không có gan làm.... Khi anh bất thình lình quay đầu, chỉ càng làm cô hoảng sợ hơn mà thôi, Tô Thanh Thanh vội vàng nhét đôi dép mũ trở về giỏ.
Cô sợ động tác vừa rồi của mình bị người ta phát giác, biểu tình trên gương mặt trong nháy mắt trở nên ngượng ngùng.
"Có chuyện gì không?"
Hạ Kiêu nhìn Tô Thanh Thanh, lại nhìn vào đôi dép mủ cô vừa nhét vào trong giỏ.
Bản năng nghề nghiệp giúp cho các giác quan của anh rất nhạy cảm, làm sao anh lại không cảm giác được Tô Thanh Thanh muốn giở trò mờ ám gì sau lưng anh?
Nhưng mà chẳng hiểu vì sao.
Khi Hạ Kiêu nhìn thấy vẻ mặt sinh động trên mặt người này, lại nhớ đến động tác vừa rồi của cô, cơn tức giận trong lòng lại tiêu tán mất.
Anh có cảm tưởng chắc là đầu mình bị vô nước rồi. Sao lại có thể nghĩ rằng Tô Thanh Thanh như thế này..... còn có chút đáng yêu?
Hạ Kiêu vẻ mặt không thay đổi, nói.
"Tôi đưa em đến cổng xã cung ứng, em đừng ở lại đây nữa."
Tô Thanh Thanh không biết rằng ở chợ đen mua nhiều đồ, tỏ ra giàu có rất dễ bị người để ý tới sao.
Ánh mắt Tô Thanh Thanh có chút sáng lên, mặc dù Hạ Kiêu có chút không biết điều! Nhưng cách làm người của anh ta không có vấn đề gì.
Cô vội vàng đi theo.
Có điều là khi vừa bước đi cô mới phát hiện vừa rồi mình chạy quá nhanh, nên nhiều nơi trên chân đã bị cạnh giày ma sát .
Phần sau gót chân, mu bàn chân, đầu ngón chân.... đều đang rất đau rát.
Tô Thanh Thanh di chuyển có chút khập khiễng.
Hạ Kiêu cau mày nhìn.
Cô rất sợ anh mất đi sự kiên nhẫn, vỗi vàng đi nhanh hai bước, nhưng động tác không còn được tự nhiên nữa.
Chân mày Hạ Kiêu cau lại càng thêm chặt.
"Em trặc chân sao?"
Sắc mặt Tô Thanh Thanh có chút quẫn bách.
"Chân bị cạ vào giày, sưng rồi...."
Vết thương nhỏ này..... ở trước mặt Hạ Kiêu nói ra như vậy, cô cảm thấy bản thân có chút khác người.
Cô cúi đầu nhìn đôi giầy đang mang, loại giầy bằng da này khá cứng, không thể giẫm phần thành của gót giầy xuống để biến nó thành dép lê được.
Tô Thanh Thanh do dự, cô có nên cởi giày ra, đi chân đất không?
Hạ Kiêu cúi đầu nhìn giầy da trên chân cô.
Lúc này anh mới nhớ ra.
Làn da của cô ấy yếu ớt đến mức nào, đến cả vải thô cũng có thể làm cho nó ửng hồng
Tô Thanh Thanh cảm thấy làn da của nguyên thân lúc đầu không mỏng manh như vậy.
Nhưng cô ấy đã có một khoảng thời gian ở đại viện tại thủ đô, từ nhỏ đã sống trong một gia đình có điều kiện rất tốt.
Cơ thể này thật giống với bản thân cô năm mười tám, mười bảy tuổi.
Cô muốn lấy băng keo cá nhân ra dán lên miệng vất thương, nhưng mà Hạ Kiêu vẫn đang nhìn.
Nếu như cô lấy ra một miếng băng keo trong lúc này thì phải trả lời câu hỏi "nó từ đâu ra?" của anh như thế nào đây.
Hạ Kiêu rất cao, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô đang cúi xuống, để lộ một cần cổ thon dài, trắng như tuyết, giống như cổ thiên nga vậy.
Anh nhìn cô niết đầu ngón chân trên mặt đấy, vẻ mặt cô có chút tủi thân.
Tô Thanh Thanh vẫn đứng ở phía sau, trong tay vẫn đang xách theo cái giỏ, không biết trong giỏ chứa những thứ gì, nhưng trông nó nặng đến mức in hằn lên một vệt đỏ trên cánh tay cô.
Hạ Kiêu vội vàng kéo cái giỏ lại, anh do dự một chút, liền khom người ngồi xuổng xuống, trầm thấp nói.
"Em lên đi."
Ánh mắt Tô Thanh Thanh hơi sáng lên, nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Không ổn cho lắm đâu."