Chương 23

Ven đường hai bên có vài người khác đi bộ, nhưng không một ai can thiệp, giúp đỡ.

Tô Thanh Thanh rất hối hận, vì lẽ gì mà cô phải bán mạng như vậy?

Nếu sớm biết trước, cô đã hợp tác với Tô Vĩnh An, nhờ anh ta bán giùm đồ cũng được.

Nếu cần thì cô có thể ngụy trang bằng cách nhờ ai đó từ thủ đô gửi bưu kiện về, sau đó cô có thể âm thầm đổi lại đồ đạc bên trong.

Thà bị người khác nghi ngờ còn hơn rước rắc rối và người.

Từ tiếng gió thổi bên tai, cô nghe được tiếng bước chân sau lưng ngày một lớn.

Tô Thanh Thanh chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập mạnh và tiếng thở dốc, vốn dĩ không còn biết được sau lưng cô đã xảy ra chuyện gì.

Tô Thanh Thanh đã có thể nhìn thấy được con đường lớn ngoài ngõ nhỏ, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cố gắng chạy nhanh hơn, chỉ cần nhanh hơn chút nữa.... Khi ra đến bên ngoài, cô chỉ cần la lên sẽ có người chạy đến giúp đỡ.

Nhóm người sau lưng sẽ không dám tiếp tục làm điều xấu nữa!

Nhưng ngay lúc này, có một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cô.

Tô Thanh Thanh vô thức kêu lên một tiếng, gậy điện trong tay không khách khí lao tới.

"..... Tô Thanh Thanh! Là tôi."

Một giọng nói quen thuộc ẩn nhẫn sự đau đớn vang lên.

Nghe qua có chút quen tai.

Sau đó, trong chớp mắt một bàn tay khác nhẹ nhàng rút gậy điện trong tay Tô Thanh Thanh ra.

Cô hơi sững sốt, vội vàng nhìn lại.

Dù trán của đối phương bắt đầu nổi gân xanh, lông mày đang cau lại, nhưng vẻ oán trách không hề che giấu được gương mặt anh tuấn của anh.

Tô Thanh Thanh mở to mắt, ngay lập tức buông lỏng cảnh giác, thiếu chút nữa là òa khóc rồi.

"Hạ Kiêu!"

Cô buông giỏ xách ra, nước mắt suýt nữa là rơi xuống, cô vô thức nắm lấy tay Ha Kiêu, thậm chí còn muốn lao vào ôm lấy anh.

"Anh làm tôi sợ gần chết!"

Cú vỗ vai nọ, đúng là dọa cô sợ khϊếp vía.

Hạ Kiêu bị gậy điện chích vào, một nửa người đều bị tê liệt.

Bàn tay bị cô nắm chặt có chút muốn vùng ra, nhưng khi anh nhìn thấy nước mắt cô chực trào ra thì chợt dừng lại. Anh hạ giọng trấn an.

"Không sao rồi."

"Bọn người kia đã chạy."

Nghe anh nói thế, Tô Thanh Thanh mới chú ý đến động tĩnh phía sau.

Tô Thanh Thanh quay đầu lại nhìn, hai người kia đang kéo một người nằm co quắp trên mặt đất, vừa bỏ chạy vừa không ngừng nhìn Hạ Kiêu, như thể sợ bị anh đuổi đánh.

Tô Thanh Thanh rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Lúc này cô mới chú ý mình vẫn còn nắm tay người ta, hơn nữa vừa rồi còn suýt chút nữa là nhào tới ôm lấy anh rồi, bây giờ nghĩ lại Tô Thanh Thanh mới có chút ngượng ngùng.

Cô lẳng lặng lùi về sau nửa bước, không ngừng ho khan.

"Chuyện này....cảm ơn anh."

Hạ Kiêu xoa xoa bờ vai tê liệt, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Anh nhìn thoáng qua đồ vật trong tay cô, đưa thứ này ra trước mặt.

"Thứ này của em sao?"

Thấy cây gậy điện, Tô Thanh Thanh nghiêng mắt nhìn vào vết tích bị điện giật trên bả vai Hạ Kiêu, sắc mặt chợt cứng đờ, cô chớp mắt.

"Xin lỗi, tôi không biết là anh...."

Hạ Kiêu không nói gì, chỉ nhìn gậy điện một chút. Anh nhíu mày, hỏi.

"Từ đâu em có?"

Tô Thanh Thanh không lên tiếng.

Hạ Kiêu không hỏi tiếp.

"Cái này là đồ vật được kiểm soát."

Hiện tại chỉ có nước ngoài mới có thứ đồ này, trong nước rất ít cơ hội để nhìn thấy nó. Thứ đồ vật như thế này lại nằm trong tay Tô Thanh Thanh, thật đáng ngờ.

Tô Thanh Thanh nhìn trời, nhìn đất, nhìn xuống đầu ngón chân mình nhưng lại không dám nhìn Hạ Kiêu, cũng không hề giải thích về nguồn gốc của thứ đồ này.

Hạ Kiêu có ngốc đến đâu đi nữa cũng biết rằng lai lịch của đồ vật này có vấn đề. Anh nhìn Tô Thanh Thanh, không tra hỏi thêm nữa, trả món đồ lại cho cô.

"Em cất kỹ, giữ lại để phòng thân cũng không tồi."

"Có điều, chợ đen này rất loạn, dù cho có gậy điện thì một người cũng không thể nào chống lại được ba, bốn người. Sau này, em muốn làm gì, cứ nói với tôi."

Tô Thanh Thanh thả lỏng cả người, chợt nở nụ cười.

Lúc này cô mới nhớ ra, đây là chợ đen.

Chắc là Hạ Kiêu cũng tới chỗ này mua đồ, cô liền vội hỏi.

"Cảm ơn anh, anh muốn mua gì vậy?"

"Có cần tem phiếu không? Tôi vừa đổi được không ít."

Hạ Kiêu vừa định nói chuyện, chợt liếc mắt nhìn thấy cái giỏ Tô Thanh Thanh vừa ném xuống, trong giỏ bừa bộn sách vở còn có đủ loại trang phục của đàn ông cùng giầy.

Ánh mắt anh ảm đạm dần, khóe miệng trong nháy mắt cũng mím lại thành một đường thẳng.

Không cần nghĩ cũng biết, người cô ấy dự định lấy lòng là ai.

Anh bắt được hai con thỏ và một con gà rừng ở chân núi, rồi đi đến chợ đen này đổi hết thành tem vải, anh định mua một ít vải bông, đổi lại toàn bộ chăn đệm ở nhà.

Kết quả Tô Thanh Thanh lại tiêu hết toàn bộ của cải để lấy lòng Mạnh Tân Dân, cô còn nghĩ cách để thi đại học, nghĩ cách để trở lại thủ đô.

Bất chợt, anh cảm thấy mình chẳng còn muốn quan tâm đến bất kì thứ gì nữa.

Hạ Kiêu lạnh lùng nói.

"Không có gì....."

Lúc này tâm trạng của Tô Thanh Thanh rất tốt nên cô hoàn toàn không nhận ra được thái độ kì lạ của Hạ Kiêu, cô vui vẻ nhặt đồ lên, phấn khởi khoe đồ quý.

"Mấy thứ này tôi đều mua cho anh đó, anh xem thử cỡ có vừa không."

"Nếu biết trước anh đến thị trấn, tôi đã đi chung với anh rồi, đỡ bị sai kích cỡ."

Suýt chút nữa cô đã dây vào rắc rối rồi.

Nếu có Hạ Kiêu ở cạnh thì với vóc người của anh, chỉ cần anh đứng cách đó không xa, cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực rồi, tới lúc xem ai còn dám đuổi theo cô?

Hạ Kiêu hơi khựng lại có chút khó hiểu, anh nhìn giầy và quần áo, vẻ mặt khó tin.

"Mấy thứ này đều mua cho tôi sao?"

Tô Thanh Thanh có chút ngượng ngùng.

"Tôi đổi không được nhiều tem vải và tiền lắm, cửa hàng trong thị trấn cũng không có đồ gì khác, chỉ có những thứ này."

Cô cảm thấy hơi mất mặt.

Nếu là thời hiện đại trước đây, vì thể diện của bản thân cô đã ủng hộ không ít quần áo hiệu cho mấy người mẫu nam mình bao nuôi trong câu lạc bộ, hoặc tệ lắm cũng là đồng hồ xịn.

Nhưng đến lượt Hạ Kiêu, người mà lẽ ra cô cần phải cố gắng lấy lòng trong thời gian tới, Tô Thanh Thanh đã mua gì để tặng cho người ta?

Là giày Giải Phóng, áo may ô....