Chương 22

Tô Thanh Thanh vội rời khỏi tiệm sách, mang chỗ sách giáo khoa còn lại bỏ vào không gian, cô nhìn đồng hồ trên tay, xem giờ một chút. Nếu cô chờ xe bò quay lại thì cũng phải mất một, hai tiếng nữa.

Trong tay Tô Thanh Thanh vừa có chút tiền, cô đã muốn tiêu xài.

Cô xách theo cái giỏ, một lần nữa đi vào con hẻm kia.

Lúc này, Tô Thanh Thanh mặc một cái váy liền người, mang đôi giày da nhỏ. Vừa bước vào khu chợ, những người ở đây đều biết rằng cô là một người có tiền.

"Tôi có lương thực tinh này...."

"Cô gái có muốn trứng gà không?"

Hiện tại Tô Thanh Thanh không thiếu tiền lại còn một ít phiếu vật dụng hàng ngày và phiếu lương thực.

Cô đến đây chỉ vì muốn mua một ít lương thực tinh và vé vải, sau đó một lần nữa cô sẽ che giấu tai mắt người khác.

"Tôi muốn phiếu vải, có không?"

"Có, có, có, hai hào một thước."

"Bột mì hảo hạng, năm hào một cân, không cần đưa phiếu lương thực."

Tô Thanh Thanh nhìn qua một chút, dù người kia nói là bột mì hảo hạng nhưng quá lắm cũng chỉ là loại bột mì 85. Loại này nếu đưa cho Tô Thanh Thanh, có lẽ cô sẽ dùng làm bánh mì.

Quan trọng là, số lượng bột mì mà người này cung cấp còn rất ít, lượng bột còn lại trong bao bố của anh ta, tối đa cũng chỉ còn lại hai cân.

Lúc này Tô Thanh Thanh mới hiểu được vì sao người đàn ông ban nãy lại vui sướиɠ khi mua được đồ của cô như vậy.

Tô Thanh Thanh trả một đồng mua hết chỗ bột mì còn lại. Ngoài ra, cô còn mua thêm mười mấy quả trứng gà, thực phẩm phụ ở xã cung ứng bán có giá 3 hào một cân, nhưng trứng gà được bán ở chỗ này lại có giá 4 xu một quả.

Trong tay người bán này còn có bảy tám thước vải thô, Tô Thanh Thanh cũng mua luôn, cô nhẩm tính một chút, chỗ vải này không đủ để làm một cái drap giường.

Tô Thanh Thanh bất chợt cảm thấy, chỗ gạo và lúa mì mình bán ra không hề rẻ.

"Ai mua vải thô không? Chỗ tôi có vải thô đây."

Nghe được có người rao bán vải thô, sau lưng Tô Thanh Thanh cảm thấy đau rát.....

Cô vội vàng lắc đầu.

"Không mua."

"Vải thô rất rẻ, không cần tem phiếu, cô gái này, cô mua về làm giày hay làm gì cũng được."

Tô Thanh Thanh do dự một chút, vẫn kiên quyết lắc đầu.

"Tôi muốn mua vải bông."

Nếu đi thêm chuyến nữa, cô có thể lấy quần áo từ trong không gian ra dùng, mua ít vải bông thay drap giường mới.

Nghe cô nói muốn mua vải bông, không ít người rời đi.

Tô Thanh Thanh lại hỏi.

"Có lương thực không? Gạo kê, táo đỏ, đường phèn hay gì cũng được."

Nhanh chóng có người lao tới, nhanh nhảu nói mình thứ gì cũng có.

Tô Thanh Thanh lựa ra không ít đồ để mua, tiêu một mạch hết mười đồng. Lúc này cô mới xách giỏ lên, chuẩn bị ra về.

Đúng lúc đó, một người đàn ông có bề ngoài giống khỉ đột lao tới, ngăn cản cô.

"Cô muốn mua lương thực tinh phải không?"

"Tôi có lương thực tinh rất tốt, chỉ cần cô có tiền khỏi cần tem phiếu."

Tô Thanh Thanh liếc nhìn đối phương, nhìn đường chân mày anh ta rất lộn xộn, dựa theo tướng số học mà nói, người này có tướng mạo không tốt, có lẽ không phải là người ngay thẳng.

Tô Thanh Thanh nhanh chóng lắc đầu.

"Tôi không cần nữa."

"Tôi đã mua được rồi."

Nhìn lại sắc trời một chút, đã đến lúc cô phải rời đi rồi, nếu huốc xe bò thì cô phải cuốc bộ tận 10 cây số mất.

Ai ngờ người đàn ông kia đi ra phía trước cản đường cô lại.

"Cô đừng đi mà."

Tô Thanh Thanh nhíu mày.

"Tránh ra , tôi không mua nữa, không được sao?"

Người này cười haha, nói.

"Lương thực tinh của chúng tôi chất lượng rất tốt, rất thích hợp cho người thành phố các cô ăn. Sao cô không đi theo chúng tôi xem qua?"

Tô Thanh Thanh không chút do dự, lắc đầu. Cô cau mày lạnh lùng nhìn đối phương.

"Tránh ra, tôi không cần nữa."

Tô Thanh Thanh không quên rằng đây là chợ đen.

Nếu nghiêm túc mà nói, những người này thật chất là muốn tống tiền, nếu cô bị họ tóm lại, thì tệ nhất là có thể bị thương.

Một số người có gan làm những chuyện bẩn thỉu ở đây, Tô Thanh Thanh không hề ngạc nhiên chút nào.

Bàn tay giấu dưới giỏ lặng lẽ lấy ra một cây gậy điện từ trong không gian. Tô Thanh Thanh cảnh giác, nói.

"Tôi bảo tránh ra."

Người đàn ông kia không ngờ rằng, cô lại làm căng như vậy, lầm bầm hai câu.

"Tránh thì tránh, cô làm gì mà dữ vậy?"

Tuy nhiên, Tô Thanh Thanh không hề lơi là cảnh giác, cô siết chặt gậy điện trong tay.

Cô không chút chần chừ rời đi, nhịp bước cũng tăng nhanh dần.

Vì tránh để người khác phát hiện và bắt giữ, nên khu chợ này diễn ra ở nơi có ngõ nhỏ chằng chịt, lại rất sâu.

Cô đi ra ngoài khu chợ chưa được bao lâu thì bị một người đàn ông xuất hiện ở phía trước chặn đường, anh ta nhìn giỏ xách trong tay cô, ánh mắt thèm thuồng.

Người đàn ông giống con khỉ kia cũng đuổi theo sát nút, cười ha hả.

"Cô xem đi, tôi nói đúng chứ, chúng tôi có lương thực tinh, cô không nên đi làm gì."

Ở một hướng khác, cũng có một gã khác đang chạy tới. Rõ ràng bọn họ là một nhóm 3 người.

"Cô gái à, cô xinh đẹp như vậy, đừng ép chúng tôi phải phạm thêm tội khác."

"Chúng tôi không có ý đồ gì khác, chỉ cần cô để lại tiền, tem vé và đồ trong giỏ lại, chúng tôi sẽ để cô đi."

Nếu có thể tin được lời của tội phạm nói, thì làm gì có tội danh buôn lậu nữa.

Tô Thanh Thanh nhân lúc người đàn ông ở phía trước không chú ý, vọt lên, cô cầm gậy điện chích vào người đối phương, gậy điện nổ một tiếng lớn, người đàn ông kia cũng hét lên một tiếng.

Trong lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng. Tô Thanh Thanh đã nhanh chóng bỏ chạy.

Nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân cùng tiếng chửi rủa. Tô Thanh Thanh tăng tốc.

Cô có chút hối hận, vì sao mình lại chọn đôi giày da để mang, khi chạy rất bất tiện.

Tô Thanh Thanh cố gắng chạy thật nhanh, chỉ cần ra khỏi con hẻm này, đám người kia sẽ không dám đuổi theo.

Nhưng, tiếng bước chân sau lưng cô càng ngày càng đến gần.

"Đuổi theo, nhanh một chút, đừng để cho cô ta chạy ra ngoài."