Chương 17

Thật ra, nếu bỏ qua thân phận nam chính của tiểu thuyết thì Hạ Kiêu là một người đàn ông khá tốt.

Anh có thể hình, có sức khỏe, vóc dáng quyến rũ, lại còn chủ động rửa chén, làm việc nhà.

Cô mân mê chiếc hộp nhỏ trong tay, dựa vào thứ đồ vật nhỏ này có lẽ thì anh ấy cũng được xem là biết thương vợ nhỉ.

Tiếc rằng, anh là nam chính trong tương lai.

Trong thế giới tiểu thuyết vô lý này, một nam chính như Hạ Kiêu không phải là người là một kẻ bình thường như Tô Thanh Thanh có thể chinh phục được.

Trong tiểu thuyết, nữ chính vì theo đuổi nam chính đã cố gắng lấy lòng anh ấy biết bao nhiêu, nhưng chưa bao giờ cô ta có thể làm cho người này mềm lòng.

Phải đợi cho đến sau khi tiến vào thủ đô, Bạch Thiển Thiển nhắc lại những người đã khuất của nhà họ Tô và kỳ vọng của họ đối với cuộc hôn nhân này, thì lúc đó chuyện của cô ta và nam chính mới có hồi kết.

Toàn bộ quyển tiểu thuyết đa phần đều nói đến những chuyện vớ vẩn đại loại như là nữ chính đấu tranh chống lại những người tài giỏi hơn mình.

Một nam chính được miêu tả "không nhuốm bụi trần" không bị những chuyện "phàm tục" ảnh hưởng là một "bông hoa lạnh lùng" như Hạ Kiêu, Tô Thanh Thanh cảm thấy mình không có khả năng chạm vào anh.

Tô Thanh Thanh nghịch nắp hộp một chút, tiếng đập của bên ngoài vẫn không dừng lại, cô có hơi khó chịu.

Cuối cùng cô vẫn quyết định đi mở cửa. Quả nhiên, ngoài cửa là một người rất đáng ghét.

Bạch Thiển Thiển cười haha nhìn Tô Thanh Thanh, thấy cô dường như vừa tỉnh ngủ, ánh mắt cực kì mơ hồ, lại mang theo một chút lười biếng, cả người cô toát ra một vẻ đẹp không nói được thành lời.

Ngay lập tức, một cảm giác đố kị dâng lên trong lòng cô ta, Bạch Thiển Thiển đè xuống cảm giác này, khẽ cười.

"Thanh Thanh, xe bò của đại đội sắp đi thị trấn, cô có đi không?"

Đi thị trấn.... Tô Thanh Thanh có chút động lòng.

Đội sản xuất của họ cách thị trấn cũng 10 cây số, đi bộ phải mất hơn một giờ.

Xe của đại đội sản xuất thì ngoại trừ đầu máy kéo ra còn lại chính là xe bò.

Có lẽ là do sản lượng dầu ma dút còn rất khan hiếm chăng? Hay đầu máy kéo đang được bảo trì hoặc là đã bị hỏng.

Dù sao thì mỗi đại đội sản xuất đều được cấp máy kéo.

Mà lúa mì vụ xuân cũng sắp được thu hoạch xong, trâu bò và người trong khoảng thời gian này có thể nghỉ ngơi, nên lúc này mới có thể dùng xe bò đến thị trấn.

Nhưng mà..... Tô Thanh Thanh không muốn đi cùng Bạch Thiển Thiển ra ngoài, cô có cảm giác rất không an toàn.

"Thanh Thanh, không phải cô muốn tham gia thi đại học sao? Hôm nay vẫn chưa có tin tức gì, thư viện chắc là có chút ít tài liệu. Thanh niên trí thức Mạnh hẹn không ít người đi cùng, cô có ý định đi không?"

Tô Thanh Thanh lại do dự.

Trọng điểm không phải là thanh niên trí thức Mạnh mà làm đám người kia muốn cướp tài liệu của cô.

Cô không nhớ rõ trong tiểu thuyết là như thế nào, cụ thể là Hạ Kiêu khi nào quay trở về thủ đô. Cũng mặc kệ vì sao, năm nay Tô Thanh Thanh phải thi đậu đại học....

Mà muốn thi đại học, thì phần tài liệu này chắc chắn không được thiếu...

Thấy cô dao động, ánh mắt Bạch Thiển Thiển lóe lên một tia sáng.

Quả nhiên trong lòng Tô Thanh Thanh vẫn nhớ đến Mạnh Tân Dân.

"Thanh Thanh không đi là sẽ không kịp nữa."

Tô Thanh Thanh hơi đắn đo, cô cắn răng nói.

"Cô chờ một chút, tôi lấy giỏ!"

Đây là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.

Ánh mắt Bạch Thiển Thiển sáng lên vì mưu đồ của cô ta đã được toại nguyện.

Tô Thanh Thanh bỏ mấy chiếc bánh hạt kê lạnh còn sót lại từ buổi trưa vào không gian, cô phủ một lớp vải hoa lên trên giỏ, rồi ném chiếc hộp thiếc nhỏ mà Hạ Kiêu đưa cho cô vào.

Cô muốn đi đến chợ đen huyện thành dạo một vòng, nhìn xem thử thị trường, sau đó lại xem thử có thể đổi được một ít tem phiếu hay không, cô muốn mua cho Hạ Kiêu hai bộ quần áo.

Lúc này cô mới cầm giỏ cùng Bạch Thiển Thiển đi về chiếc xe bò đằng xa.

Tháng một, tháng hai năm sau cô lên đại học rồi, cô phải ở cùng với Hạ Kiêu ít nhất cũng nửa năm, nếu có thể tạo được mối quan hệ tốt với người ta thì không còn gì tốt hơn.

Dù cho có không làm được thì cô cũng không thể lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, đúng chứ?

Loại chuyện ôm bắp đùi, xu nịnh này. Không mất mặt chút nào.

Tô Thanh Thanh xách giỏ theo, cô đến sân phơi ngũ cốc của đại đội sản xuất, ngước mắt nhìn thấy trên chiếc xe bò đã có rất nhiều người chen chúc, không biết đang bàn luận cái gì. Mọi người đều hào hứng vui vẻ, rất sôi động.

Chỉ khi cô xuất hiện, thì toàn bộ sự chú ý của nhóm người đã bị cô thu hút.

Đám người vốn cười cười nói nói nhìn thấy cô trong nháy mắt trên nên yên tĩnh, người nào người nấy mặt mày như quan tòa không ngừng phán xét.

Tô Thanh Thanh: ..... Đã hiểu. Chắc là họ đang bàn tán về cô rồi.

Từ ánh mắt của những người này, Tô Thanh Thanh cũng hiểu được hơn phân nửa câu chuyện mà họ thảo luận đều có liên quan đến mấy "lời tuyên bố hùng hồn" của nguyên thân lúc uống sang ngày hôm qua.

Ví dụ như muốn cho Mạnh Tân Dân nghe thấy được âm thanh của cô và Hạ Kiêu làm chuyện vợ chồng....

Nghe đến điểm này, khóe miệng Tô Thanh Thanh muốn co giật. Đây là do nguyên thân nói, không phải là Tô Thanh Thanh cô.

Khi mọi người đều hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng, Bạch Thiển Thiển mới chậm rãi đi đến, cô ta mặc một cái váy suôn màu vàng nhạt, kiểu dáng rất ít thấy ở thời đại này, trông khá nổi bậc giữa đám người.

Có điều, vì Bạch Thiển Thiển trở về làm "thiên kim" cũng chưa được bao lâu nên da dẻ có chút vàng vọt, màu vàng của chiếc váy ngược lại không tôn dáng cho lắm.

Bạch Thiển Thiển cười khanh khách chào hỏi mọi người, nhìn thấy trẻ nhỏ nào cũng cho kẹo, là loại kẹo hoa quả được gói giấy.

Món này được bán ở xã cung ứng cũng một hào một viên.

Trẻ nhỏ bắt đầu vây quanh cô ta, đứa cầm kẹo rời đi dường như còn đi kêu thêm nhiều đứa khác đến nhận kẹo.

Tô Thanh Thanh không muốn làm điểm nhấn cho Bạch Thiển Thiển, liền trực tiếp ngồi xuống xe bò, chờ khởi hành.

Bạch Thiển Thiển phũ chiếc khăn tay xuống chỗ ngồi bên cạnh, nhưng chưa cô ta chịu ngồi xuống ngay.

Cô ta nhìn Tô Thanh Thanh cười nói.

"Thanh Thanh, tôi có thể ngồi cạnh cô không?"

Tô Thanh Thanh có chút cảm thấy phiền phức, trợn mắt. Tôi bảo không được, cô sẽ đi chỗ khác sao?

Từ đại đội sản xuất đến thị trấn đều là đường đất, đi xe bò vô cùng xóc nảy, lại còn mịt mù bụi đường.

Mông của Tô Thanh Thanh bị lắc lư sắp hỏng rồi, còn cả bụi đường nữa .....

Cô hết cách rồi chỉ đành lấy miếng vải bông che mặt lại.

Có điều, bụi đất mịt mù như thế này cũng tốt.