Tô Thanh Thanh áp chảo nướng bánh, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vòng ra cửa phía sau nhà bếp, thuận tiên lấy bánh ngô vừa mới ra lò đưa cho anh ta.
"Vừa nướng xong, anh nếm thử."
Bánh ngô rất nóng rất thơm.
Bánh còn chưa tới miệng, chỉ cần bóp nhẹ, đã cảm nhận được sự tơi xốp và hương vị mềm mại của nó.
Bánh vàng óng, nóng hổi nhưng Tô Vĩnh An không để ý lắm đã nhét nó vào miệng. Bánh có vẻ được cho thêm dầu và hành xắc nhỏ, hương vị nồng nàn của hành lá vẫn không lấn áp được hương thơm của lúa mì trong bánh ngô.
Anh ta cắn xuống một miếng, tuy rằng bánh đã được lên men, nhưng lại rất dai, khi xé một miếng ra, mùi hương của hành lá và dầu tràn ngập.
Tô Vĩnh An không nhai được bao nhiêu đã vội nuốt xuống.
Anh ta mở to mắt nhìn Tô Thanh Thanh, lại vân vê cái bánh ngô trong tay, đúng là vừa vàng mịn lại dai dai.
Chắc là Tô Thanh Thanh đã cho thêm trứng gà vào, hơn nữa cô ấy không chỉ dùng bột bắp, mà còn có cả bột mì, ít nhất cũng là loại 72.
Tô Thanh Thanh đã không tiếc cho anh một cái bánh ngô, vậy thì chắc hẳn đối với ba và ông ở nhà, cô ấy cũng sẽ không keo kiệt.
Mỗi người một cái bánh, tính ra cũng phải mất một cân bột mì.
Anh ta có chút không dám đem hai cân bộ mì 85 trong giỏ ra.
Tô Thanh Thanh lấy một cái bánh ngô vừa nướng xong ra rồi nhét vào tay Tô Vĩnh An.
"Sức khỏe của ông không tốt, em đã dùng bột mì lên men làm bánh, rất dễ tiêu hóa."
Lại thêm một miếng bánh được đặt vào tay anh ta, lần này bánh không còn độ nóng phỏng tay như trước nữa mà là giá trị của nó nóng phỏng tay.
Lại thêm một miếng bánh nữa...
Tô Vĩnh An có chút cảm tưởng ăn không được mà không ăn cũng không được.
Tô Thanh Thanh nhìn thấy anh ta ngơ ngác, cô tự mình cầm lấy giỏ xách của anh ta lên, sau đó lấy một hũ sành trong ngăn tủ ra.
Hiện tại vào lúc này, đồ sứ , sản phẩm từ nhựa, cùng với các sản phẩm được tạo ra từ kim loại đều là đồ hiếm thấy, nhưng ở nông thôn, đồ gốm lại khá nhiều.
Trong chiếc hũ sành chứa đầy nước canh còn được cho thêm nửa bát thịt được lóc ra từ xương, cô đặt chiếc hủ vào trong giỏ.
Sau đó cô lấy từ trong tủ chén ra hai chiếc túi vải đã được gói ghém từ lâu.
"Mấy món này, anh mang về cho ông và mọi người ăn đi."
Tô Vĩnh An vội vàng nhét bánh ngô vào miệng, bước lên nhìn.
"Em cho vào túi cái gì vậy?"
Anh ta vừa mở ra, đã thấy gạo tẻ.
Không phải là gạo cũ.
Vừa mở túi gạo ra, anh ta đã ngửi thấy mùi thơm phưng phức của gạo.
Không biết gạo này đã trải qua bao nhiêu lần làm sạch, qua không biết bao nhiêu công đoạn máy móc rồi. Gạo không có hạt nào vỡ cả, lại rất sạch.
Từng hạt gạo nhỏ sáng bóng, nhìn qua thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Túi còn lại là bột mì.
Mắt Tô Vĩnh An mở to đến mức muốn lọt ra ngoài, bột mì trắng như tuyết.... nhìn qua không có một chút tạp chất nào.
Đây chính là loại bột mì 60.
Nghĩa là trong 100 cân lúa mì thì chỉ sản xuất được 60 cân bột mì, chỉ sử dụng hạt lúa mì để xây ra.
Đây là hàng chuyên dùng để xuất khẩu, đổi ngoại tệ.
Trong nước muốn có được thì cần phải có sự phê chuẩn và chỉ có một số bộ phận đặc biệt mới có thể lấy ra, người trong thành phố còn gọi loại bột mì này là bột mì loại đặc biệt.
Mà túi này, ít nhất cũng phải 5 cân.
Tô Vĩnh An trợn tròn mắt.
Có điều, đối với Tô Thanh Thanh mà nói, loại bột chẳng qua chỉ để dùng làm bánh bao thường ngày trong gia đình.
Cô chọn túi bột mì này từ trong không gian, cũng chỉ vì chất lượng của nó.
Tô Thanh Thanh bỏ thêm một hũ sành vào giỏ, bên trong chứa mỡ heo.
Cô lại đặt vào giỏ một túi vải có chứa mười mấy quả trứng gà.
Sau cùng là một chiếc đĩa đựng một chồng bánh ngô, loại mà Tô Vĩnh An vừa ăn.
Tô Vĩnh Anh mở to mắt, thốt lên.
"Có phải em phung phí hết sạch tiền tiết kiệm của Hạ Kiêu rồi không?"
"Em ghét anh ta như vậy, sao không ly hôn với anh ta đi, như vậy thì...."
Người ta thường nói là con dâu giống bên ngoại, nhưng nhà mẹ đẻ con bé có hoang phí..... thì cũng không thể hoang phí như thế này.
Lương thực cả một năm của Hạ Kiêu e rằng đã bị con bé này làm sạch rồi.
Anh ta phải nhanh chóng cản Tô Thanh Thanh lại, nếu không anh ta sợ sẽ bị Hạ Kiêu xem là kẻ trộm mà đuổi đánh mất.
Tô Thanh Thanh nhìn vào căn bếp hiện tại rồi hỏi Tô Vĩnh An.
"Anh xem thử nhà bếp của Hạ Kiêu đi, nơi này có thể có được những món như thế này sao.
Hạ Kiêu lúc này vẫn còn là ve sầu, anh vẫn chưa thoát xác để làm chủ trong tương lai.
Quả thật là không có khả năng.
Nhà bếp này thật sự trống rỗng.
Nhưng dù sao, Hà Kiêu vẫn còn rất siêng năng, cho nên nhà bếp không thiếu củi, nhà ở cũng không bị dột.
Nếu không thì , ngôi nhà này chẳng khác gì cái một miếu đổ nát là mấy, đến cả chuột cũng lười bò vào.
Tô Thanh Thanh đã nghiên cứu qua, lương thực ở nơi này duy nhất chỉ có bột bắp và một ít mì khoai đỏ, còn lại là một số loại khoai lang được cất trữ trong tầng hầm.
Không biết Tô Vĩnh An nghĩ như thế nào lại dám khẳng định Hạ Kiêu có đủ lương thực để chu cấp cho nhà mẹ đẻ của cô?
Khi cô chất xong chồng bánh ngô vào giỏ, lúc này mới phát hiện ra trong giỏ của Tô Vĩnh An có một túi vải cũ.
"Cái này là gì?"
Nghĩ đến lần này Tô Vĩnh An tới, là muốn lấy canh, nên chiếc này chắc là anh ta mang đến cho cô.
"Cho em sao?"
Cô vừa nói vừa lấy tay mở chiếc túi vải ra.
Tô Vĩnh An lấy lại thần trí, dùng một tay tóm lấy món đồ, thậm chí còn giật lại cái túi từ trong tay Tô Thanh Thanh, giấu ở sau lưng.
Anh ta nhìn về phía Tô Thanh Thanh, giọng điệu có chút gấp gáp.
"Làm gì có! Không phải cho em."
Gương mặt của anh ta đã phiếm hồng.
Anh ta vốn muốn đưa cho Tô Thanh Thanh hai cân lúa mì 85, để cho cô biết là anh ta không đến tay không, cũng không thèm một ít hạt kê của Tô Thanh Thanh.
Ngoài ra, còn muốn để cho Tô Thanh Thanh biết, nhà họ đón nhận cô trở về, không phải là muốn lợi dụng cô.
Dù sao xương kia cũng là do anh ta cho, anh ta chỉ đến lấy một ít súp xương mà thôi.
Nhưng mà, sau khi nhìn đống đồ Tô Thanh Thanh đặt vào trong giỏ, Tô Vĩnh An cảm thấy mặt nóng bừng.
Anh ta vội lấy giỏ che mặt, chạy đi.
"Anh đi đây."
Là đồ vật gì không dám để cho người khác nhìn thấy chứ?
Lại còn che giấu kĩ càng như vậy, sợ người khác biết sao?
Tô Thanh Thanh hừ một tiếng.
Cô nhìn thoáng bên ngoài, có người đã xong việc ra về rồi, chắc là Hạ Kiêu cũng sắp về.
Tô Thanh Thanh bất đầu trở nên căng thẳng.