Chương 49: Đêm giao thừa

“Hy vọng năm mới Lạc Lạc mỗi ngày đều vui vẻ!”

Mặt mày Vân Thư giãn ra, ý cười hiện lên trên đầu mày cuối mắt, khi nâng ly rượu còn toát ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách.

“Bà già này không có văn hóa gì, không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ chúc hai đứa năm sau khỏe mạnh, ăn ngon ngủ ngon!”

Lại thêm một lần chạm cốc, rõ ràng còn chưa có uống rượu, nhưng Lâm Lạc lại cảm thấy ấm áp, sự ấm áp từ trong lòng mình.

Cô không nghĩ tới sẽ có một ngày mình có thể tâm bình khí hòa, không có bất luận âm mưu tính kế gì mà ăn một bữa cơm cùng người khác.

Cảm nhận được sự thiệt tình chúc phúc vừa rồi, Lâm Lạc cười tươi hết cỡ, “Chúng ta mau ăn đi, còn nói chuyện nữa thì đồ ăn lạnh mất.”

Cô phảng phất như được về tới thời điểm ba Lâm mẹ Lâm vẫn còn sống, bọn họ cũng nhìn cô ôn nhu như vậy, nói ra những mong ước chân thành nhất dành cho cô.

Không biết có phải bởi vì tâm tình thả lỏng hay không, Lâm Lạc có thể cảm giác được tinh thần lực của mình cũng phảng phất có thêm ánh sáng nhu hòa, dĩ vãng luôn là lực lượng lạnh như băng, hiện tại khi lưu chuyển ở bên trong thân thể lại mang đến từng đợt ấm áp.

Hiện tại cô không có tâm trạng tìm tòi nghiên cứu xem loại biến hóa này là tốt hay xấu, chỉ muốn chuyên tâm hưởng thụ bữa cơm sung sướиɠ này.

Trên đĩa Cá lư hấp là những sợi hành được thái cực mỏng, khi Lâm Lạc kẹp một khối cá lên còn có thể nhìn thấy nước sốt rớt xuống.

Món này vô luận là nhan sắc hay là hương vị đều rất thích hợp làm đồ ăn khai vị, dùng để mở ra vị giác.

Đặc biệt là khi thịt cá tươi ngon vào miệng, nhấp một miếng là hòa tan trong miệng, quá tuyệt vời!

“Tiểu Vân nấu ăn ngon quá!”

Diêu a bà kẹp chính là món móng heo muối tiêu, được Vân Thư chặt thành từng miếng, dùng đũa là có thể kẹp lên, tầng da bên ngoài xốp giòn, thịt heo bên trong mềm dính.

Cho dù là tầm tuổi của Diêu a bà bây giờ cũng có thể nhẹ nhàng cắn được.

Vân Thư nhìn hai người ăn vui vẻ, trong lòng tự nhiên là cao hứng, thậm chí còn chủ động lột tôm cho Lâm Lạc.

Chờ khi non nửa chén thịt tôm đặt tới trước mặt Lâm Lạc, nhìn Lâm Lạc ăn một ngụm một con, Vân Thư còn thỏa mãn hơn cả khi mình được ăn.

Cả người tựa hồ đều tản ra ánh sáng hạnh phúc.

Làm Diêu a bà ngồi một bên vừa vặn nhìn thấy trong lòng nhảy dựng, ánh mắt Tiểu Vân nhìn Lạc nha đầu, như thế nào……



Vân Thư có thật sự là anh họ của Lâm Lạc hay không? Diêu a bà không biết, nhưng là nếu chỉ nhìn hai đứa mà nói.

Nữ đẹp nam tuấn, hơn nữa Vân Thư còn biết nấu ăn, mọi chuyện đều nghe Lạc nha đầu.

Thời buổi này có mấy nam nhân có thể làm được như thế nha.

Nhưng vạn nhất là anh họ thật…… Hiện tại không thể giống trước kia, biểu ca biểu muội là trái pháp luật!

Diêu a bà dằn suy nghĩ trong lòng xuống, mặc kệ thế nào, bà đã là người bước một chân vào quan tài, quản nhiều như vậy làm gì.

Bà tin tưởng Lạc nha đầu là người thông suốt.

“Vân Thư, ăn ~”

Mượn hoa hiến phật, Lâm Lạc cũng gắp một miếng viên chiên vào trong bát Vân Thư.

Viên chiên thủ công do chính tay Vân Thư làm, ai ăn qua đều phải công nhận là ngon xuất sắc.

Bữa cơm tất niên vui vui vẻ vẻ kết thúc lúc 8 giờ hơn, ba người cùng nhau thu thập một chút, rất nhanh đã dọn dẹp xong, đồng thời ngồi lên sô pha xem chương trình đêm 30 vừa mới bắt đầu không lâu.

Tiếng pháo bên ngoài càng ngày càng vang, còn kèm theo tiếng cười của các bạn nhỏ, giống như không có gì khác với mọi năm, lại giống như là ánh sáng cuối cùng trước đêm đen.

Diêu a bà tuổi lớn, không thức đêm nổi, 9 giờ hơn đã về nhà ngủ.

Lâm Lạc cùng Vân Thư lại hết sức tỉnh táo, hai người đã sớm nói qua hôm nay muốn cùng nhau gác đêm.

Vân Thư lấy pháo hoa mua ở trấn trên ra, hai người đi vào trong sân, mỗi người cầm trong tay một cây.

“Ngao ô, ngao ô.”

Càng hưng phấn hơn chính là sói con, hôm nay nó cũng được hưởng thụ một bữa tiệc phong phú, dẫn đến giờ nó nhìn Vân Thư thuận mắt hơn không ít.

Đốt pháo hoa, Vân Thư bắt chước theo Lâm Lạc múa may mấy cái, có điều do không nắm được lực độ, thiếu chút nữa đã làm pháo hoa rớt lên người mình.

Đây chính là quần áo Lạc Lạc mua cho anh, không thể làm hỏng! Ý nghĩ như vậy làm Vân Thư tức khắc luống cuống tay chân.

“Ha ha ha.”

Lâm Lạc phát ra thanh âm cười nhạo, “Anh xoay quá nhanh, phải xoay chậm hơn một chút.”



Hình như đây là lần đầu tiên Lạc Lạc cười thoải mái và vui vẻ như vậy, dưới ánh sáng của pháo hoa, cả người cô đều trở nên ôn nhu không thể tưởng tượng.

Một bàn tay Vân Thư sờ lên vị trí trái tim đang đập thình thịch của mình, “Lạc Lạc!”

“Hả?” Lâm Lạc nghiêng đầu.

“Lạc Lạc tốt nhất! Lạc Lạc là trên đời này tốt nhất Lạc Lạc!”

Ngữ ý câu này của Vân Thư không chuẩn lại thành công chọc cười Lâm Lạc, “Được rồi, vậy Vân Thư cũng là trên đời này tốt nhất Vân Thư!”

“Ngao ô ~”

Đến 0 giờ, pháo hoa rực sáng cả bầu trời, Lâm Lạc nằm trên ghế ở lầu 3 ngắm pháo hoa, nhìn sang Vân Thư đang nằm bên cạnh, “Chúc mừng năm mới, Vân Thư.”

—— ba, mẹ, chúc mừng năm mới, con gái của hai người đang sống rất vui vẻ.

Lâm Lạc thầm nhủ trong lòng.

“Chúc mừng năm mới, Lạc Lạc!”

Giờ khắc này, hai người đều giống như đang tỏa sáng thắp sáng cả thế gian!

Đại khái là bởi vì không khí quá tốt đẹp, Lâm Lạc được ngủ một giấc yên lành nhất từ khi trọng sinh tới nay.

Chờ khi cô tỉnh dậy phát hiện đã hơn 9 giờ sáng, nhưng mà có vẻ cả thôn đều ngủ dậy muộn như nhau, bên ngoài vẫn còn rất an tĩnh.

Nghĩ đến món đồ mình đã chuẩn bị xong từ trước, Lâm Lạc nhanh nhẹn rời giường xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Vân Thư trong bộ dáng như vừa mới từ ngoài ruộng về.

“Lạc Lạc!”

Hai mắt Vân Thư sáng lên, “Bữa sáng ở……”

“Dừng!” Lâm Lạc làm một động tác yên lặng, trong ánh mắt nghi hoặc của Vân Thư lôi ra một cái…… Bao lì xì!

“Cho, đây là tiền mừng tuổi của bạn nhỏ Vân Thư.”

Vân Thư: “Tôi, tôi đã lớn như vậy rồi……” Anh có vẻ hơi lúng túng, “Hơn nữa sao có thể để Lạc Lạc đưa……” Tay chân đều như đang cứng đờ.