Chương 9: Không thể giải quyết

Bạch Nghiên Lương nhận bữa sáng từ người phục vụ, thuận miệng hỏi: "Mà này, người phục vụ vừa rồi thì sao, cô ấy đã hứa sẽ thay gối trong phòng cho tôi, nhắc cô ấy đừng quên."

Vẻ mặt của hai người phục vụ thoáng chút kỳ quái, nhưng ngoài mặt vẫn đáp lời: "Tất nhiên rồi, thưa ngài.”

"Đúng rồi. . . . . . tiên sinh, về sau lời của cô ấy ngài không cần phải để ý làm gì, cô ấy. . . . . . Gần đây chịu áp lực quá lớn, có lẽ tinh thần xuất hiện vấn đề." Một người phục vụ cười nói, không cho Bạch Nghiên Lương cơ hội nói tiếp, ngay lập tức cùng người kia quay người rời đi.

“Có vấn đề.”

Người nói chuyện là Hứa Trí An, hắn nhìn bóng lưng của hai người phục vụ, như có gì suy nghĩ.

"Mấy người xem cái này."

Lúc này, Phùng Hưng Hán đột nhiên lấy ra một tờ báo đưa cho Bạch Nghiên Lương và Lí Duyệt Quân.

Bạch Nghiên Lương nhận lấy, liếc nhanh qua rồi dừng lại ở phần mô tả tin tức.

"Đinh Lỗi, chủ khách sạn Như Ý, vợ anh ta đã mất tích sáu ngày. Cảnh sát đã điều tra và thu thập chứng cứ nhiều lần nhưng họ không tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Có tin đồn rằng vợ của Đinh Lỗi đã bị gϊếŧ, và hung thủ có lẽ chính là Đinh Lôi..." Bạch Nghiên Lương gấp tờ báo lại và đưa cho Lí Duyệt Quân, nhưng ánh mắt anh lại rơi vào quầy trong sảnh.

Khách sạn Như Ý.

Đây chẳng phải là Khách sạn Như Ý hay sao?

"Vợ của Đinh Lôi là quỷ?" Bạch Nghiên Lương nhìn Phùng Hưng Hán và những người khác.

Hứa Trí An là người đầu tiên lắc đầu: "Không xác định, mà cho dù là vậy thì cũng không dễ giải quyết như thế, bên trong nhất định có nội tình. Nhìn thái độ của mấy người phục vụ, có thể họ biết chút gì đó." Bạch Nghiên Lương gật đầu hỏi: "Nhân tiện, tôi có một câu hỏi, câu ‘ngủ tựa lưng vào người, tỉnh trong mộng mất hồn, hạn bảy ngày’ là có ý gì?"

Câu hỏi của Bạch Nghiên Lương khiến cả bốn người quay mặt nhìn anh ta.

Người nói chuyện lần này là Khương Lê, người nãy giờ vẫn nhìn Bạch Nghiên Lương.

"Nói đến... tôi suýt chút nữa quên mất anh là người mới đến Vô Kỵ. Bạch tiên sinh, anh thật là lợi hại a. Hình như anh không hề có chút cảm xúc tiêu cực nào?"

Bạch Nghiên Lương cười cười, không nói gì.

Cậu không chỉ không có cảm xúc tiêu cực mà cảm xúc tích cực cũng chẳng có...

"Mọi cách giải thích đều chỉ ra đường sống hoặc gợi ý phá giải nhiệm vụ. Chỉ cần cậu có thể hiểu được thì sẽ không quá khó để tồn tại ở đây. Tuy nhiên, cũng có thứ dễ gây hiểu lầm và bị che giấu trong cách diễn giải. Việc hiểu cái bẫy như thế nào hoàn toàn tùy thuộc vào từng cá nhân."

"Còn hạn định bảy ngày thì sao?" Bạch Nghiên Lương duy trì thói quen tốt không hiểu thì hỏi.

Lần này là Lý Duyệt Quân trả lời hắn, thật ra đây là câu đầu tiên cô ta nói sau khi xuống tầng một.

"Thời hạn là điểm kết, anh nên hiểu thế giới này không phải là một thế giới khác, mà là một thời gian và không gian thực sự tồn tại trong quá khứ. Những thứ ở đây đều là những gì đã xảy ra trong quá khứ. Bảy ngày là khoảng thời gian mà quá khứ này có thể duy trì. Chỉ cần chúng ta có thể sống sót trong bảy ngày, chúng ta có thể bình an trở về hiện thực."

“Vậy... cái này có khác gì với nhiệm vụ của Dụ Hàm Chu chứ ?”

Bạch Nghiên Lương nhớ rằng nhiệm vụ của nhóm Dụ Hàm Chu là "Không mở mắt khi gặp gương, không quay đầu lại khi bạn gọi khẽ, hạn trong một ngày".

"Người trẻ tuổi." Phùng Hưng Hán lớn tuổi nhất nhìn anh ta và nói: "Đừng đánh giá thấp điều này, nhiệm vụ sinh tồn và nhiệm vụ có thời hạn chỉ có một điểm khác biệt, đó là con quỷ trong nhiệm vụ sinh tồn là một con quỷ thực sự, không có bất kỳ điểm yếu nào. Mà trong nhiệm vụ giới hạn thời gian, chỉ cần trong khoảng thời gian cho phép tìm được điểm yếu của nó, chúng ta có thể kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn, trở về hiện thực.”

Nghĩa là kèm thêm một lối thoát hiểm?

Bạch Nghiên Lương lặng lẽ gật đầu.

“Nhưng mà.” Hứa Trí An tiếp lời, thanh âm vẫn còn khàn khàn, nhìn hắn nói: “Thời hạn càng gần đến cuối thì nó sẽ càng mạnh, cho đến khi... nhược điểm hoàn toàn biến mất, trở thành một con quỷ cực kỳ khó giải quyết."

Bị Hứa Trí An nhìn chằm chằm, Bạch Nghiên Lương cảm thấy hơi khó chịu, dù sao thì ... một "người" trông giống hệt anh ta vừa gõ cửa, giờ này thoải mái ngồi cạnh được mới là lạ.

Hơn nữa, Bạch Nghiên Lương thậm chí còn không thể chắc chắn Hứa Trí An này có phải là Hứa Trí An thật ...

Hay Hứa Trí An kia đã chết từ lâu?

Vẻ mặt vẫn như thường, cậu nhìn bốn người họ rồi nói: " Thừa dịp trời còn sáng, chúng ta phân công hành độngđi."

."

Thái độ của Bạch Nghiên Lương một lần nữa nằm ngoài dự đoán của mọi người, Khương Lê nhìn anh ta với vẻ thích thú: "Tôi đẫ nghĩ chúng tôi sẽ phải lãng phí thời gian để thuyết phục chứ, không ngờ cậu em lại là người đề xuất ý tưởng phân công. Cậu thực sự rất đặc biệt, Bạch tiên sinh. " Bạch Nghiên Lương mỉm cười, ngây thơ nhấp một ngụm sữa đậu nành như thể không hiểu ẩn ý của đối phương, thoải mái nhìn bốn người họ rời đi.

Đúng vậy...

Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng hành động riêng rẽ là cách hiệu quả nhất, cũng là cách tốt nhất cho mọi người, dù sao thì... có một "kẻ ác cảm" ở cùng thu hút ma quỷ, chẳng ai được an toàn.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Bạch Nghiên Lương lau miệng và chuẩn bị rời đi.

Mục tiêu của hắn có thể hơi khác so với những người còn lại...

.....................

Kì Niệm sắp phát điên rồi.

Cô có thể thấy rõ sự khác thường trên bức tường phía sau lưng Dụ Hàm Chu.

Đó là...dấu chân!

Ướt sũng như vừa từ nhà tắm bước ra.

Nhưng... con người có thể đi trên tường không?

Không chỉ như vậy, mới vừa rồi co có cảm giác bên tai có người đang không ngừng thở dốc.

Hơi thở mát lạnh này khiến cô cứng đờ, như thể máu trong người đã đông cứng lại.

"Mọi người nhớ kỹ, không được ngoái đầu lại. Cho dù đi vào chỗ mù cũng phải đi lùi. Và... chú ý đến gương. Từ lúc bắt đầu đến giờ chúng ta không tìm được bất kỳ cái gương nào trong biệt thự này, nhưng nếu nó đã được nhắc đến trong phần giải thích, thì chắc chắn không sai." Dụ Hàm Chu nghiêm túc nhìn những người đang ngồi thành vòng tròn xung quanh.

Lần này, anh ta không chỉ trở thành một kẻ bán đuôi mà còn có tận tám người trong nhóm hoạt động với anh ta.

Và xui xẻo nhất là nhận được nhiệm vụ sinh tồn.

Điều này có nghĩa là những bóng ma trong biệt thự không có cách giải quyết!

Không có cách nào để làm hại nó, tất cả những gì con người có thể làm là bỏ chạy và tìm cách thoát ra khỏi đây bằng cách tìm ra được ý nghĩa thực sự của Giải Ngữ.

May mắn thay, Dụ Hàm Chu tạm thời thở phào nhẹ nhõm vì lời giải thích này không sâu sắc, thậm chí có thể nói là đơn giản và dễ hiểu.

“Gặp gương đừng mở mắt, khẽ gọi cũng đừng ngoảnh lại.”

Đây hẳn là điều tối kỵ của con quỷ này, chỉ cần bạn không chạm vào nó, mặc dù sẽ gặp phải một số cảnh tượng kinh dị không thể tưởng tượng được, nhưng ít nhất tính mạng của bạn sẽ không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Đến đây, Dụ Hàm Chu lại nhấn mạnh: "Cho dù sau lưng xảy ra chuyện gì hay nhìn thấy gì sau lưng người khác, đừng nói về nó! Đừng ngoảnh lại! Chỉ một ngày mà thôi, cố lên".

Mọi người mặc dù thần sắc khác nhau, nhưng Dụ Hàm Chu có nhân duyên khá tốt, lúc này không có ai đứng ra phản bác cái gì.

Mã Tử Dung vặn vẹo cổ, cảm thấy thân thể rất cứng ngắc, hắn mới đến Vô Kỵ được một tháng, hiểu được rằng chỉ cần làm theo một cách tuyệt đối lời chỉ dẫn là sẽ không có chuyện gì, chắc chắn sẽ vượt qua.

Tuy nhiên, những người ngồi trong vòng tròn đang ngày càng nhìn anh với vẻ mặt hoảng sợ.

Mọi người... có chuyện gì vậy?

Huh?

Mình không nhìn lên, tại sao... mình có thể nhìn thấy trần nhà?