Chương 10: Đến

Nghi vấn của Mã Tử Vinh không được giải đáp, bởi vì ngay giây kế tiếp, hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức, cổ hướng lên trần nhà theo một góc kỳ dị.

Anh ta chết rồi.

Chết ngay trước mặt tất cả mọi người!

Đồng tử của Dụ Hàm Chu co rút lại, hắn tận mắt nhìn thấy một bàn tay tái nhợt từ trong bóng tối vươn ra phía sau Mã Tử Vinh, sau đó nắm lấy cổ hắn, từ từ dùng sức...

Mã Tử Vinh không phản ứng lại, cứ như không nhận ra được đau đớn vậy!

Cho đến khi cổ bị bẻ gãy hoàn toàn, hắn vẫn không hề hét lấy một lời!

Hơn nữa, vì cái chết lặng yên không tiếng động của hắn, trong lòng mọi người càng kinh hãi hơn, toàn thân nổi da gà.

Ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, bên tai có tiếng gió rít gào, tựa hồ đang cắn vào cửa sổ bụi bặm mà kêu kẽo kẹt.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong biệt thự này, mà Dụ Hàm Chu cũng không có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân kết quả.

Đây là một nhiệm vụ sinh tồn, không phải là một nhiệm vụ giới hạn thời gian!

Con quỷ trong trong ngôi biệt thự này không hề yếu ớt, nó đã hoàn toàn bị nọc độc của sự tuyệt vọng kéo vào vực sâu, nó không còn ý thức nữa, chỉ có khát vọng lôi thêm càng nhiều sinh mệnh trước mắt xuống địa ngục cùng nó !

Dụ Hàm Chu quay đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường phòng khách của biệt thự, bây giờ đã mười một giờ rưỡi... Kim giờ và kim phút đỏ sẫm như máu, chưa bao giờ hắn cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy.

Bọn họ đến nơi này lúc bảy giờ tối, có nghĩa là bọn họ phải ở trong căn biệt thự không người này thêm hai mươi giờ nữa...

Mà đáng sợ nhất chính là, quỷ quái đã bắt đầu tập kích!

Ngay khi Dụ Hàm Chu im lặng chìm trong suy nghĩ, đám đông bắt đầu hoảng loạn.

"Không, không thể nào! Mã Tử Vinh sao lại chết chứ? Hắn ngồi đối diện tôi, hắn không soi gương, cũng không quay đầu lại, tại sao lại bị gϊếŧ?" Mí mắt Tôn Văn Kiệt như muốn nứt ra, nét mặt có phần bất thường.

"Chẳng lẽ Giải Ngữ là giả? Soi gương không nhìn lại, đều là lừa gạt chúng ta? Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ quay đầu mới là đúng? !" Đổng An cũng bắt đầu dao động, vô thức bày tỏ suy đoán của mình, càng nói càng cảm thấy có lý.

Người duy nhất im lặng từ đầu đến giờ không hiểu sao lại tái mét mặt mày, tựa hồ đã nghĩ tới điều gì, đang định nói ra nhưng rồi nhịn xuống.

Tuy nhiên, Dụ Hàm Chu chú ý đến vẻ mặt của người nọ.

“Lục Quá, anh phát hiện cái gì?”

Lục Quá khẽ lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, từ đáy lòng hắn không muốn tin tưởng suy đoán của mình.

Bởi vì... nếu phán đoán của hắn là thật, vậy thì chính hắn... cũng sẽ chết!

Và lần này, gần như tất cả tám người đều sẽ chết!

Ngoại trừ...

Sự khác thường của Lục Quá khiến Dụ Hàm Chu chú ý, hắn bất đắc dĩ nhìn đám người đang xôn xao nghị luận. Giờ phút này, chỉ có hắn, Lục Quá, Chu Trường Phong và người phụ nữ mới đến kia – Kì Niệm là không hoảng loạn.

Nói thẳng ra, chính bản thân Dụ Hàm Chu cũng rất rối rắm, cả nhóm người tụ tập cùng nhau trong một phòng, vậy mà Mã Tử Vinh vẫn chết một cách kỳ lạ trước mặt mọi người, hắn đã vi phạm điều cấm kỵ gì?

Không nghĩ ra, hoàn toàn không thể lý giải!

Gương, quay đầu lại... Hắn không quay đầu lại, cũng không nhìn gương, mà trong phòng khách này cũng đâu có gương...

Gương...

Một tia linh quang lóe lên trong đầu Dụ Hàm Chu, hắn lờ mờ cảm thấy mình đã bắt được một cái gì đó, hai đầu lông mày nhăn lại, tự vỗ mạnh vào đầu mình.

Chết tiệt, rõ ràng đã nghĩ ra điều gì đó, nhưng lại không cách nào hình dung ra một dòng suy nghĩ cụ thể.

Lúc này, Kì Niệm đột nhiên run giọng nói: “Mọi ... mọi người có ngửi thấy gì không?”

Lời của cô ta không được mấy ai đáp lời, trên thực tế, người mới tới Vô Kỵ hầu như không có quyền lên tiếng.

Huống chi là với một tân binh xui xẻo như Tề Niệm, lần đầu tiên mới đến đã gặp phải nhiệm vụ sinh tồn.

Rất nhiều người vốn không mê tín, nhưng sau khi tiến vào trong sương mù kỳ dị cũng bắt đầu phải tin vào một số thứ, ví dụ như có người trời sinh cực kỳ xui xẻo, tiếp xúc thân cận với những người đó tuyệt đối sẽ bất hạnh.

Rõ ràng Tề Niệm thuộc loại này.

Nhân tiện, Bạch Nghiêm Lương cũng tương tự vậy trong lòng đám người ở Vô Kỵ.

Dù sao một người mới tới mà đã trở thành kẻ bám đuôi, đúng là chuyện không hay ho trước nay chưa từng có.

Tuy nhiên, sau khi nghe những gì Kì Niệm nói, tiềm thức mọi người vẫn sinh lòng cảnh giác.

Trong tình huống liên quan đến sống chết như vậy, không ai là không có lòng riêng, huống chi trực giác và sự nhạy cảm của phụ nữ là vũ khí rất quan trọng, cũng là vũ khí rất đáng tin cậy.

Lúc này, mọi người cuối cùng cũng ngửi được mùi gì đó...

Đó là... mùi hương hoa nhài thoang thoảng, và... mùi thịt thối.

Hương vị rất lạ.

Nó trộn lẫn với một mùi thơm quyến rũ, cũng được bao trùm bởi một mùi hôi thối ghê tởm.

Sắc trời đang dần muộn, thời gian cũng đã sắp đến gần mười hai giờ...

"Đang dang dang "

Đồng hồ treo tường đột nhiên vang lên, khiến cho tất cả mọi người đều giật bắn lên.

Sau đó, ngoài cửa phòng khách của biệt thự bỗng vang lên thanh âm rất nhỏ.

"Tách, cộc, cộc."

Mọi người lập tức trợn to hai mắt, đây là. . . Tiếng bước chân!

Dụ Hàm Chu đứng lên, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm mọi người, lo lắng nói: “Hai người một đội, chia ra, đi thôi!”

Mọi người cả kinh, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút phức tạp.

Mã Tử Vinh chết một cách kỳ lạ. Sự phân chia như vậy có nghĩa là có một người phải trốn trong biệt thự này một mình. Từ thái độ của Dụ Hàm Chu, dường như đang tự ám chỉ bản thân sẽ là người đi lẻ.

Trong số những người có mặt ở đây, không biết có bao nhiêu người nghĩ hắn là người tốt, bao nhiêu người cho rằng hắn là đồ ngu.

Nhưng theo tình hình trước mặt, kiến nghị mà hắn đưa ra là chính xác nhất.

Bảy người nhanh chóng chia thành nhóm, không dám quay đầu lại, cứng ngắc tản ra xung quanh biệt thự.

Dụ Hàm Chu là người cuối cùng rời đi, hắn liếc nhìn cánh cửa phòng khách đã bị mở hé ra, một cánh tay vặn vẹo nhợt nhạt duỗi vào.

Không thể chậm trễ nữa, hắn quay người nhanh chóng chạy vọt lên tầng hai.

...

Khách sạn Như Ý.

Sau khi Bạch Nghiên Lương nói chia tay, hắn đến một nơi không ai ngờ tới.

Phòng 405.

Căn phòng hắn tỉnh dậy.

Cánh cửa không khóa, Bạch Nghiên Lương ghé mắt nhìn vào trong phòng.

Chiếc giường, chiếc bàn cạnh giường ngủ, cuốn lịch để bàn, chiếc TV trong góc, cửa sổ...

Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước lúc cậu rời đi.

Nhưng... Lần này, Bạch Nghiên Lương biết rằng trong phòng của hắn còn có một thứ khác...

Trí nhớ của hắn rất tốt, vì vậy hắn nhớ rõ ràng hướng mà Lí Duyệt Quân kinh hoàng nhìn chằm chằm khi cô ta ngã xuống đất.

Thứ đó ở dưới ... giường.

Bạch Nghiên Lương đóng cửa lại, mặc dù trong lòng cảm thấy tự tin nhưng tim lại đập nhanh hơn sau một thời gian dài vắng bóng.

Tuy nhiên, hắn không ghét cảm giác này.

Khẽ thở ra một hơi, Bạch Nghiên Lương quỳ một gối xuống đất, cúi người xuống, thò đầu dò vào gầm giường.

Một khuôn mặt tái nhợt của phụ nữ đột ngột xuất hiện!

Cô ta ở rất gần, chỉ cách mặt Bạch Nghiên Lương vài cm!

Mùi thối nồng nặc tanh tưởi đột ngột chui vào khoang mũi của Bạch Nghiên Lương, đôi mắt ác độc không có đồng tử chỉ cách hắn một đốt ngón tay.

Nhưng vào lúc này, Bạch Nghiên Lương lại mỉm cười, nhẹ giọng nói:

"Xin chào, tôi có chuyện muốn hỏi."