Chương 29: Con đường sống

Kết quả gần giống như Lục Quá nghĩ.

Bất kể họ ẩn nấp như thế nào, con quỷ vẫn có thể nhận ra vị trí của họ theo thời gian.

Đây không phải nó có năng lực gì cao siêu, mà là bởi vì... mọi người đã vi phạm điều cấm kỵ của nhiệm vụ!

Khi Mã Tử Vinh chết một cách kỳ lạ, Lục Quá đã vắt óc suy nghĩ xem điều gì đã xảy ra, nhưng bất kể là gì đi chăng nữa, cái chết của Mã Tử Vinh vẫn rất cổ quái.

Bầu trời khi đó tối đen, đừng nói là trong gương, ngay cả mặt của nhau mà mọi người còn khó thấy? Mà Lục Quá cũng không nghĩ rằng Mã Tử Vinh sẽ làm một điều ngu ngốc như vậy.

Cho nên... Lục Quá nghĩ đến một khả năng.

Chỉ có một lời giải thích cho cái chết của Mã Tử Vinh!

Nhưng nếu phán đoán của anh ta là sự thật, điều đó có nghĩa là tất cả mọi người ngoại trừ Dụ Hàm Chu đã vi phạm điều cấm kỵ!

Tất cả họ sẽ chết! Nó chỉ là vấn đề thời gian.

Về phần nguyên nhân... bởi vì mọi người đã quay đầu nhìn lại!

Tô Thiến!

Sinh viên năm cuối Đại học Nghiệp Thành, người yêu thầm Du Hàm Chu.

Trước khi lên đường, cô ta đã khẽ gọi tên Du Hàm Chu, có lẽ là vì tâm tình phức tạp nào đó, Dụ Hàm Chu không hề quay đầu nhìn lại.

Nhưng ... những người khác đã vô thức quay người nhìn cô ấy!

Điều cấm kỵ không bao giờ được vi phạm đã bị mọi người vi phạm ngay từ đầu!

Vô Kỵ chết tiệt, nhiệm vụ chết tiệt.

Nó đánh vào tâm lý của người tham gia! Suy cho cùng, trong quan niệm thâm căn đế cố của mọi người... Vô Kỵ tuy là nơi đáng chết nhưng lại tuyệt đối an toàn, bọn họ chưa từng nghĩ tới ở Vô Kỵ cũng sẽ xảy ra chuyện gì!

Lúc đầu, Lục Quá không muốn tin điều đó.

Nhưng hiện tại xem kết quả, phỏng đoán của Lục Quá đã thành sự thật...

Trốn chỗ nào cũng vô dụng, cấm kỵ bị vi phạm, tất cả mọi người đều phải chết!

Người duy nhất có hy vọng sống là Dụ Hàm Chu, người không dám quay lại đối mặt với Tô Thiến...

Thật là trớ trêu.

Đáy lòng Lục Quá bắt đầu hối hận từ lúc nảy ra suy đoán này, tại sao mình lại quay đầu nhìn chứ...

Lời nguyền chết tiệt này đã bắt đầu từ lúc tên của hắn chuyển thành màu đỏ.

...

Kì Niệm lạnh cả người, cảm giác như xương cốt đều đông cứng lại.

Cô không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến.

Một "người" kỳ lạ đang ôm Lục Quá từ phía sau!

Không, thứ đó hoàn toàn không thể gọi là người!

Đó là một sinh vật hình người cao lớn, khi đứng lên thì gần như chạm tới trần nhà, tứ chi đều vặn vẹo một cách bất thường, toàn thân đầy vết thương, mủ vàng xanh lục không ngừng chảy ra.

Một mùi lạ đan xen giữa mùi hôi thối và mùi hoa tràn ngập khắp căn phòng.

Nhưng điều làm cho da đầu của Kì Niệm ngứa ran nhất là não của nó.

So với cơ thể cồng kềnh và to lớn, đầu của nó nhỏ đến mức trông không hề phù hợp!

Nó không có da đầu, mạch máu đỏ tươi trên đỉnh đầu không ngừng dao động, giống như ... bộ não đó vốn là một vật sống.

Hơn nữa, đáng sợ hơn hết vẫn là cách nó di chuyển. Một con quái vật to lớn như vậy mà khi di chuyển, nó không hề gây ra bất kì tiếng động nào! Kì Niệm trốn sau bức màn nhìn nó tiến về phía trước với những bước đi kỳ lạ, sau đó ... một đôi cánh tay biến dạng vươn ra từ eo, quấn quanh người Lục Quá.

Phải làm gì đây?

Mình phải làm gì bây giờ?

Lực Quá bị nó tóm lấy, chẳng lẽ hắn sẽ chết sao?

Những suy nghĩ hỗn độn đến từ mọi hướng, sợ hãi, buồn nôn, nôn nóng, lo lắng, đau đớn, tuyệt vọng ... Vô số cảm xúc tiêu cực dường như đã phá vỡ nhà giam, lan rộng khắp cơ thể, phá hủy sự phòng thủ nơi trái tim thiếu nữ này.

Đúng lúc này, Kì Niệm tay chân lạnh ngắt đột nhiên móc trong túi áo khoác ra một vật hình tròn nhỏ.

Cô giật mình một lúc, sắc mặt chợt thay đổi như vừa nghĩ ra điều gì!

Trong đầu cô nảy ra một ý tưởng hoang đường, thậm chí Kì Niệm cũng không biết làm sao cô lại nghĩ ra ý tưởng này.

Nhưng ... ý tưởng đã bén rễ và nảy mầm ngay khi nó xuất hiện, quấn lấy cô như tầm gửi bám cây!

Và điều quan trọng nhất là, Lục Quá không thể đợi được nữa!

Một khi Lục Quá chết, Kì Niệm không nghĩ mình còn bất kỳ hy vọng nào để thoát khỏi phòng khách này, thậm chí... người chết tiếp theo sẽ là mình!

Cô trốn sau bức màn đằng sau con quái vật, cái quái gì vậy... mình nên làm gì đây...

Lúc này, Lục Quá đã cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể.

Một cỗ khí tức mạnh mẽ, kỳ dị mà đáng sợ quấn quanh eo hắn, hai bàn tay vặn vẹo thối rữa cũng dần siết chặt lại.

Xong rôi.

Tất cả... kết thúc rồi.

Lục Quá không thể biết tâm trạng của bản thân bây giờ là gì, con người là sinh vật cực kỳ phức tạp, và sự đa dạng trong cảm xúc đã giải thích điều này.

Sợ hãi, không cam lòng và hoang mang, nhưng cũng có sự thoải mái và nhẹ nhõm vì được giải thoát.

"Chỉ cần chết đi, hết thảy đều kết thúc..."

Lục Quá nhắm mắt lại, cảm giác được bàn tay xa lạ đang dần dần siết chặt, xương cốt cùng nội tạng bắt đầu bị bóp chặt.

Hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, ruột gan trong khoang bụng bắt đầu đau nhức...

"Nàyyyy!"

Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, Lục Quá lập tức mở mắt ra, trên khuôn mặt dần dần đau đớn xuất hiện nét kinh ngạc.

Kì Niệm? !

Khi con quái vật này tìm thấy anh ta, một ý nghĩ oán hận lóe lên trong đầu Lục Quá, sao Kì Niệm không nhắc nhở anh ta rằng có nguy hiểm, mà lại tự mình chạy trốn.

Nhưng sau đó, anh nhanh chóng hiểu ra rằng, hành động như thế trong tình huống này chẳng khác nào tự sát.

Có lẽ chỉ những người thực sự thiếu hiểu biết hoặc cực kỳ ngu ngốc mới làm như vậy.

Nhưng Kì Niệm đã chọn trốn, Lục Quá âm thầm gật đầu, ít nhất ... người phụ nữ trông giống Lục Nhiên đó, không phải là một kẻ quá ngu xuẩn.

Nhưng hiện thực đã tát thẳng một cái rõ to vào mặt Lục Quá.

Hắn không ngờ Kì Niệm chẳng những không chạy trốn, còn dám nhảy ra ngoài kêu to!

Gọi về phía con quỷ này!

Cô ta bị mất trí rồi hả!

Lục Quá không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, hắn không biết sau lưng đang xảy ra chuyện gì, và nó điên cuồng đến mức nào!

Kì Niệm tái nhợt đứng đằng sau "nhân loại" dị dạng cao hơn ba mét, giơ hai tay lên và hét lên.

Cô gắng gượng mở mắt ra, chĩa vật trong tay đối diện “nó”.

Nghe được thanh âm của Tề Niệm, nó tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó... chậm rãi quay đầu lại.

Cái đầu nhỏ kỳ lạ, đỏ như máu và không có da.

Khi nó quay đầu lại, toàn thân Tề Niệm run rẩy nhìn chằm chằm vào mặt nó!

Thật khó để diễn tả khuôn mặt đó bằng lời, nó biến dạng, kỳ dị với các đường nét trên khuôn mặt xoắn thành một quả bóng, trông không giống một cơ thể nào cả, mà giống một khuôn mặt được tạo thành từ một đống bộ phận hổ lốn!

Nó chỉ có một con mắt, cắm ở chính giữa khuôn mặt, dưới con mắt đó là một cái miệng dài hẹp không có môi, có răng nhọn nhô ra ngoài!

Nước bọt buồn nôn và hôi thối chảy ra từ kẽ răng, đầu óc Tề Niệm trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

May mắn thay, cơ thể cô vẫn di chuyển được.

Cô giơ chiếc gương trang điểm tròn trong tay lên, hứng trọn tầm nhìn từ con mắt ác độc kia!