Chương 30: Ảo ảnh

Một chuyện khủng khϊếp đã xảy ra, sau khi nhìn thấy chiếc gương trang điểm nhỏ, con quỷ đáng sợ lập tức buông bàn tay đang đáp xuống eo của Lục Quá, sau đó ... máu thịt bắt đầu tan chảy!

Thân thể của nó điên cuồng run rẩy, cổ cùng cái đầu đỏ như máu nhanh chóng gục xuống, nước mủ không ngừng phun ra khắp người từ vết thương, nó há miệng không thành tiếng, mạch máu lồi ra rồi điên cuồng nổ tung!

Sâu đen dày đặc chui ra từ cái miệng hẹp dài của con quái vật, nhanh chóng nuốt chửng máu thịt đang tan chảy!

Gần như chỉ trong chốc lát, con quỷ đáng sợ cao ba mét này đã hoàn toàn biến mất, sau khi đã bị ăn sạch không còn lại gì!

"Bùm..."

Trái tim Kì Niệm gần như sụp đổ, cô ngồi phịch xuống đất, run rẩy nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt.

Cùng lúc đó, một màn sương đỏ như máu đột nhiên nổi lên từ đỉnh đầu của cô. Không chỉ có cô mà trên đỉnh đầu Lục Quá cũng xuất hiện một màn sương đỏ tương tự.

Khoảnh khắc sương mù đỏ như máu rời khỏi cơ thể, Kì Niệm nhận thấy một sự thay đổi.

Không phải cô nhạy cảm hay thế nào, chẳng qua sự thay đổi này quá rõ ràng mà thôi!

Thế giới đột nhiên mất đi màu sắc vốn có của nó!

Hai mắt Kì Niệm mở to, rồi lại vô thức dụi dụi mắt, nhìn khắp xung quanh.

Không có, thực sự không có!

Màu sắc của thế giới này đột nhiên biến mất, mọi thứ trở thành màu đen trắng thuần khiết nhất.

Ngoại trừ cô và Lục Quá trước mặt.

"Cô...làm sao....”

Thanh âm Lục Quá mang theo mười phần khó tin, xem lẫn cảm giác vui mừng sau khi may mắn thoát khỏi đại nạn.

Không lâu sau khi nghe được thanh âm của Kì Niệm, hắn liền cảm thấy thắt lưng đươc buông lỏng, nhưng vẫn không dám quay đầu lại. Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần một khắc chưa rời khỏi thế giới này, hắn sẽ không quay đầu!

Vậy mà ngay sau đó, sương mù máu của Vô Kỵ tuôn ra, đưa hắn ra khỏi thế giới quá khứ!

Điều này có nghĩa là gì, Lục Quá - người đã trải qua nhiều nhiệm vụ rất rõ ràng.

Xong rồi, nhiệm vụ này xong rồi!

Dù vui mừng nhưng cảm xúc chiếm phần lớn trong tâm trí hắn vẫn là sự hoài nghi.

Người phụ nữ trước mặt đã làm gì?

Cùng ý tưởng với Lục Quá là Du Hàm Chu đang trốn trong ống khói.

Sau khi phát hiện mình đã được đưa ra khỏi thế giới quá khứ, anh ngay lập tức nhận ra nhiệm vụ đã kết thúc!

Ai đó đã gϊếŧ chết con quỷ trước thời hạn!

Nhưng ... làm thế nào điều này có thể? Không phải bóng ma trong nhiệm vụ sinh tồn không thể giải quyết được sao?

Ai và người đó đã dùng cách nào để tiêu diệt nó?

Ba người đều có mối bận tâm của riêng mình, nói chính xác thì chỉ có hai người. Bây giờ đầu óc Kì Niệm đã trống rỗng, mọi thứ trước mắt biến thành một lượng lớn thông tin ập vào đầu, khiến cô hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Lục Quá nhìn Kì Niệm đang ngồi trên mặt đất với ánh mắt phức tạp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ba màn sương máu đang tụ tập.

Lần này... chỉ có ba người sống sót.

Khi ba luồng sương mù màu máu hội tụ lại, thế giới đen trắng xung quanh đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh, giống như bức ảnh cũ bị xé nát.

Những bóng người xuất hiện trước mặt ba người họ.

Họ đã trở lại Vô Kỵ.

...

Phùng Hưng Hán đang gặp rắc rối lớn.

Sau khi chia sẻ thông tin và chia tay với mọi người, Phùng Hưng Hán đã tìm kiếm một số tin tức khác.

Đinh Bằng và Trương Xảo, hai người đến đây hưởng tuần trăng mật, sống ở phòng 406 trên tầng bốn.

Số phòng có chút quen thuộc với Phùng Hưng Hán, và khi ông tìm nó, cuối cùng cũng nhận ra sự quen thuộc đến từ đâu.

Phòng đôi của Đinh Bằng và Trương Xảo nằm ngay cạnh phòng đơn của Bạch Nghiên Lương!

Số phòng của Bạch Nghiên Lương là 405, đối diện là Lý Duyệt Quân ở phòng 404.

Đúng là một sự sắp xếp kỳ lạ ...

Nhưng sắp xếp của Vô Kỵ không phải ngẫu nhiên, đây là kinh nghiệm mà Phùng Hưng Hán đã đúc kết sau nhiều lần tham gia nhiệm vụ.

Nhìn hành lang dài hun hút, Phùng Hưng Hán nghiến răng rồi bước vào.

Nếu có thể, hắn sẽ không bao giờ chọn bước vào tầng 4. Lúc trước Bạch Nghiên Lương đã nói, có ít nhất một con quỷ dưới gầm giường của anh ta.

Phùng Hưng Hán không đủ dũng khí như Bạch Nghiên Lương, cho rằng con quỷ đó sẽ không gϊếŧ mình.

Nhưng... Nếu rút lui ở đây, có thể sẽ gặp phải những chuyện còn kinh khủng hơn.

Bởi vì Lý Mộ đã từng nói với mọi người, trong trò chơi chết chóc của Vô Kỵ, nếu nghĩ ra manh mối gì, tuyệt đối không được bỏ quả, nếu không sẽ bị Vô Kỵ nhận định là hành vi tiêu cực.

Đây đơn giản là hình phạt dành cho người thông minh và có giác quan nhạy bén, nếu như đầu óc chậm chạp, không thể xoay chuyển tình thế, ngược lại có thể âm dương kém sai tránh được một số nguy hiểm.

Cho nên... mặc dù trong lòng Phùng Hưng Hán rất muốn đánh trống lảng, nhưng vẫn phải đi đến phòng 406 xem chuyện gì xảy ra.

Khi đi ngang qua phòng của Bạch Nghiên Lương, Phùng Hưng Hán cảm thấy lạnh toát cả người, như thể có một đôi mắt âm hiểm ở đâu đó đang rình rập mình.

Đứng trước phòng 406, sắc mặt Phùng Hưng Hán thay đổi liên tục.

Cuối cùng, hắn vẫn lấy chiếc chìa khóa đã lấy cắp từ quầy và mở phòng 406 ra.

"Cạch" một tiếng, cửa mở.

Đột nhiên, bóng tối kéo đến, sự im lặng giống như một tấm lưới vô hình đang từ từ siết chặt lại, cứ như có một bàn tay đang bóp lấy trái tim Phùng Hưng Hán, dần dần siết chặt nó.

Nhịp tim của hắn đột ngột tăng tốc.

Trong bóng tối, một bóng người mơ hồ chậm rãi đi ra.

"Ngươi. . . Ngươi là ai!"

Đầu Phùng Hưng Hán mồ hôi đầm đìa, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhưng... bóng đen không trả lời.

Phùng Hưng Hán mở to hai mắt, nhìn bóng đen càng ngày càng gần, cuối cùng, hắn không chịu nổi sự sợ hãi do quái vật không tên mang đến, quyết định bỏ chạy!

Thế nhưng, hắn tuyệt vọng phát hiện thân thể của mình... mất khống chế!

Làm sao có thể, đây là nhiệm vụ có thời hạn! Làm thế nào mà khả năng đáng sợ như mất kiểm soát cơ thể lại xuất hiện ở đây?

Phùng Hưng Hán càng lúc càng khó hô hấp, ngay cả nhắm mắt lại cũng không làm được.

Mà bóng đen trong phòng đang càng ngày càng gần... Phùng Hưng Hán kinh hãi nhìn thân thể của mình bị vặn vẹo cực kỳ nghiêm trọng, giống như... một con rắn mang hình dáng con người!

Kết thúc rồi, kết thúc rồi...

Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu Phùng Hưng Hán, bóng đen kỳ lạ đó đã đến ngay trước mặt.

Phùng Hưng Hán muốn nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể.

Ác ý khủng khϊếp ập đến như một cơn bão, cứ như đang chăm chăm theo dõi hắn ta.

Nhưng... Phùng Hưng Hán hoàn toàn không nhìn thấy mặt đối phương.

Lúc này... Bóng đen trước mặt đột nhiên vươn tay, một bàn tay tái nhợt vặn vẹo, bóp cổ Phùng Hưng Hán!

Di chuyển!

Nhanh lên!

Chạy đi, chạy khỏi đây!

Phùng Hưng Hán tuyệt vọng ra lệnh cho cơ thể mình, nhưng mọi thứ đều vô ích.

Bàn tay tái nhợt đó đã chạm đến cổ hắn, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được hơi lạnh của nó châm chích qua làn da.

Nó giống như... tảng băng không bao giờ tan chảy.

Xong rồi...

Hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, cảm giác ngột ngạt ập đến, thị giác dần dần mơ hồ, dưỡng khí cũng thiếu hụt trầm trọng...

Hả? !

Trong nháy mắt, ngón tay Phùng Hưng Hán khẽ nhúc nhích, hai mắt đột nhiên mở ra!

Hắn vẫn đang đứng sững sờ trước cửa phòng 406! Chìa khóa cũng đang cầm trong tay, còn cánh cửa, thì vẫn đóng chặt!

Hóa ra mọi thứ hắn vừa trải qua ban nãy, chỉ là... ảo ảnh? !