"Dù sao chúng ta cũng đã tìm được hai cái xác, việc bây giờ phải làm đơn giản hơn nhiều. Tìm ra hung thủ, buộc hắn nói ra phương thức gϊếŧ người và hung khí." Hứa Trí An thở phào nhẹ nhõm.
Mới là ngày đầu tiên trong thời hạn là bảy ngày của nhiệm vụ, hắn không ngờ tiến độ lại nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới độ nguy hiểm lại cao hơn mức bình thường!
Trong thời gian kéo dài một tuần, cực kỳ hiếm khi gặp phải linh hồn xấu xa vào ngày đầu tiên, chứ đừng nói tới suýt toi mạng.
Nhiệm vụ của Vô Kỵ dường như đang dần trở nên khó khăn và đáng sợ hơn.
Đây chỉ là nhiệm vụ thứ ba, bình thường nhiệm vụ thứ ba là đơn giản nhất.
Dụ Hàm Chu đang thực hiện một nhiệm vụ sinh tồn ...
Khuôn mặt của Hứa Trí An đột ngột thay đổi khi nghĩ về điều này.
Không phải!
Nhiệm vụ sinh tồn của Dụ Hàm Chu là nhiệm vụ thứ hai!
Chẳng lẽ... Vô Kỵ "nghĩ" rằng nhiệm vụ giới hạn thời gian của Ngụy Tú còn đáng sợ hơn cả nhiệm vụ sinh tồn?
“Hàm Chu, anh làm sao vậy?” Khương Lê vô tình nhìn thấy sắc mặt Hứa Trí An, cho rằng hắn phát hiện có điểm khác thường, vội vàng hỏi.
Hứa Trí An nhàn nhạt lắc đầu, nhưng không nói gì.
Tại sao Vô Kỵ lại đột nhiên thay đổi khó hiểu như vậy?
Người mới trở thành một kẻ bám đuôi, nhiệm vụ sinh tồn chỉ xếp thứ hai, và ... những con quỷ dường như ngày càng hung dữ... chúng thực sự muốn gϊếŧ họ vào ngày đầu tiên ... Chuyện gì đã xảy ra ...
Lúc này, Bạch Nghiên Lương đột nhiên lên tiếng.
"Giang tiểu thư, Từ tiên sinh bị thương, xin hãy chăm sóc cho anh ấy, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, cho nên..." Lý do của Bạch Nghiên Lương rất khập khiễng, tuy nói là có chuyện cần làm, nhưng thái độ lại rất rõ ràng .
Tiếp theo tôi sẽ đi một mình, hai người ở lại đây.
Khương Lê không ngốc, tự nhiên hiểu ý của hắn, trong lòng có chút thất vọng.
Cô biết rằng việc Bạch Nghiên Lương hành động một mình mới là lựa chọn đúng đắn.
Sau chuỗi sự kiện này, cả Khương Lê và Hứa Trí An đều hiểu Bạch Nghiên Lương không phải là người mới bình thường.
Anh sắc sảo, thông minh, hành động mạnh mẽ, thể lực tuyệt vời, điều quan trọng nhất là ... anh dường như không e sợ quỷ.
Cả hai thậm chí không thể tưởng tượng được nét biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt thanh tú của Bạch Nghiên Lương.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ để ý đến anh ấy."
Khương Lê nhìn về phía Bạch Nghiên Lương, nghiêm túc trả lời.
Bạch Nghiên Lương gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Thẳng thắn mà nói, Khương Lê và Hứa Trí An có phần vướng tay vướng chân.
Nhưng... Bạch Nghiên Lương không ngại gánh nặng này.
Con người không sống với gánh nặng sao?
Trước khi đi, Bạch Nghiên Lương nhìn lại hai người, đột nhiên nói: "Cẩn thận với nước."
Khương Lê và Hứa Trí An đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay sang Bạch Nghiên Lương, nghiêm túc gật đầu.
Bạch Nghiên Lương thấy vậy, không nói thêm gì nữa, quay người xuống sân thượng.
Anh có nhiều câu hỏi cần lời giải đáp.
Hiện hai thi thể đã được tìm thấy, theo miêu tả của Khương Lê, không thể tìm ra nguyên nhân cái chết của thi thể nữ, nhưng toàn thân cô ta nổi đầy mụn nước.
Về phần thi thể nam giới, bị đập nát đến mức không thể nhận ra, và thậm chí không thể phân biệt được đó là ai.
Có thể có những nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của xác chết nam, nhưng mục đích đập vỡ khuôn mặt thì đã rõ ràng.
Nguyên nhân cũng không phức tạp, có thể là xuất phát từ tình cảm, hung thủ quen biết người đã khuất, hắn không thể nhìn mặt người chết, hoặc hắn (cô ta) hận đến mức đập nát khuôn mặt của người chết thành từng mảnh sau khi gϊếŧ chết.
Hoặc, nếu đập vỡ mặt người đã khuất, điều này sẽ có lợi cho hắn (cô ta)...
Nếu là lý do đầu tiên, mọi thứ sẽ rất đơn giản. Nhưng nếu là loại thứ hai, vậy thì... cái người đến bây giờ còn chưa xuất hiện kia, cũng là một vấn đề lớn.
Mặc dù Bạch Nghiên Lương luôn cảm thấy rằng người nọ rất có vấn đề.
Rốt cuộc, người duy nhất còn sống và có mối liên hệ sâu sắc đến những nạn nhân là Đinh Lỗi, vẫn chưa xuất hiện.
Trong khi suy nghĩ, Bạch Nghiên Lương nhấn nút thang máy.
Anh không quan tâm ma quỷ có xuất hiện hay không, trên thực tế, Bạch Nghiên Lương đã có phỏng đoán về cách thức gϊếŧ người của con quỷ này.
Và ... anh cũng đã nhắc nhở Hứa Trí An và Khương Lê.
Đó là... nước.
Trong mỗi lần chạm trán, anh đều phát hiện ra sự tồn tại của thứ này.
Có lẽ...con quỷ này sử dụng nước như là môi giới để gϊếŧ người.
Mặc dù suy đoán là hợp lý, nhưng Bạch Nghiên Lương luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hắn cũng không phải thần, mặc dù biết suy luận của mình còn thiếu sót, nhưng dù thế nào cũng không tìm được.
Hiện tại anh cũng không còn cách nào tốt hơn, dù sao con người luôn ở thế bị động trong Vô Kỵ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Bạch Nghiên Lương quay trở lại tầng một.
Khách sạn này không nhỏ.
Anh quay lại và lần theo ký ức đã gặp Hứa Trí An trước đó, tìm thấy khu vực nghỉ ngơi của nhân viên.
Đây cũng là lý do tại sao Bạch Nghiên Lương không muốn hành động cùng với Hứa Trí An và Khương Lê.
Nếu Hứa Trí An biết Bạch Nghiên Lương đã trở lại nơi mà hắn đυ.ng phải quỷ trước đó, biểu cảm nhất định sẽ rất phong phú.
Nếu anh nhớ không lầm, Hứa Trí An đã nói về cuối hành lang, cạnh nhà vệ sinh.
Bạch Nghiên Lương nhìn lên trong khi đi bộ.
Ngoài ra, ông chủ Đinh Lỗi rất tốt với nhân viên trong khách sạn của mình, mọi người đều có phòng riêng ở tầng một.
Ngay sau đó, Bạch Nghiên Lương đứng lặng trước của một căn phòng.
Chính là căn phòng này.
Vẫn là ban ngày, nhưng ánh sáng nơi này không tốt, ngọn đèn vàng lờ mờ treo trên hành lang phát ra vệt sáng mờ nhạt, không biết là do nhà vệ sinh hay cái gì khác mà xung quanh phảng phất thứ mùi lạ như có như không.
Trên bức tường trắng như tuyết, không biết ai đã dùng móng tay cào lên thành từng vệt với ý nghĩa không rõ ràng.
Cửa nhà vệ sinh dính đầy nước do cọ rửa bừa bãi, nằm yên lặng trên mặt đất, dưới ánh đèn lờ mờ có chút chuyển sang màu đen, giống như... máu chảy ra từ sàn nhà.
"Cốc cốc cốc"
Bạch Nghiên Lương gõ cửa.
Bầu không khí xung quanh kỳ lạ và nguy hiểm.
Nhưng... ngay cả phải mạo hiểm tính mạng, hắn cũng phải thử, đây là Vô Kỵ... Giống như một trò đùa của thần chết, cách cửa sinh cơ ẩn chứa ở đâu, chỉ có trời mới biết.
Những gì Bạch Nghiên Lương đang làm bây giờ chỉ là để giải quyết những nghi ngờ trong lòng mà thôi.
Về phần an toàn? Hắn không thể bảo đảm, ở nơi quỷ dị như vậy rốt cuộc ai có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối?
Cánh cửa nhanh chóng mở ra.
"Anh là. . . "
Trương Văn cảnh giác, lơ đãng nhìn Bạch Yên Lương.
“Phóng viên.”
Trong khi nói chuyện, Bạch Nghiên Lương lấy ra một cây bút và tờ giấy, thứ còn sót lại sau khi phác thảo bức vẽ Trương Xảo.
"Không phải đã từng có một phóng viên đến đây sao... Tòa soạn của anh thật kỳ lạ..."
Trương Văn tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Nghiên Lương, cô có chút tin tưởng.
Nhưng Bạch Nghiên Lương lại chú ý đến những gì Trương Văn nói.
Đã từng có một vị phóng viên...
Theo lời
của cô ta, là "một".
Chắc chắn, cô ta biết về sự tồn tại của con quỷ có thể ngụy trang thành người khác trong khách sạn này..
Ngay lập tức, Bạch Nghiên Lương không chút khách sáo ngồi vào bàn của Trương Văn, khoanh chân, cầm lấy bút và giấy trong tay, hỏi thẳng: "Nói đi, cô Trương, cô rốt cuộc muốn nói với chúng tôi điều gì?"