Chương 2: Chìa khóa

Bạch Nghiên Lương im lặng, khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi mọi ngóc ngách của Nghiệp Thành, dường như có thể nhìn rõ cả những hạt bụi nhỏ nhất.

“Cảm ơn chú Dương.”

“Nói cái gì vậy, đồ ngốc.” Dương Vạn Long không nhịn được nữa, ngậm điếu thuốc chưa châm vào khóe miệng để đỡ nghiện.

“Mười năm.” Giọng nói của Bạch Nghiên Lương rất nhẹ nhàng, cậu lặng lẽ nhìn dãy nhà cao tầng nối tiếp nhau, Nghiệp Thành đã thay đổi rất nhiều so với mười năm về trước.

Tuy nhiên, mọi thứ luôn thay đổi theo thời gian.

"Chú Dương, tại sao chú luôn tin rằng vụ án anh trai cháu mười năm trước không liên quan gì đến cháu ?"

Bạch Nghiên Lương cuối cùng cũng quay lại nhìn Dương Vạn Long, người đang tập trung lái xe.

"Chậc. . . phải nói thế nào đây nhỉ." Dương Vạn Long dùng tay gãi gãi đầu: "Là do khi còn bé đã từng gặp trường hợp tương tự."

Bạch Nghiên Lương đã nghĩ về nhiều khả năng, chẳng hạn như Dương Vạn Long đã tìm ra manh mối gì hay gì đó tương tự, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến lý do này.

Vị cảnh sát hình sự trung niên nay đã bốn mươi hai tuổi, tuổi thơ của ông ấy ít nhất cũng phải tầm ba mươi năm về trước, mà vụ án của ba mươi năm trước…

“Chà, chuyện xảy ra với đứa trẻ đó cũng giống như cháu, nhưng lần đó, chú đã tận mắt chứng kiến, vậy thôi. " Dương Vạn Long cuối cùng cũng châm thuốc, và từ kính chiếu hậu, Bạch Nghiên Lương nhìn thấy đồng tử của Dương Vạn Long hơi co lại, như thể đang nghĩ đến điều gì đó cực kỳ đáng sợ.

Điều gì có thể khiến một cảnh sát hình sự trung niên đã quen nhìn thấy đủ loại án mạng lộ ra vẻ sợ hãi?

Bạch Nghiên Lương có chút tò mò.

“Hồi đó chú mới chín tuổi, nhà nghèo, nửa ngày đi học nửa ngày chăn bò. Chiều hôm đó chú lên nương chăn bò như thường lệ, rồi… tận mắt chứng kiến

một vụ gϊếŧ người kỳ lạ. " Dương Vạn Long hơi run run, rõ ràng đã hơn mười năm kể từ khi vụ án xảy ra, nhưng những gì ông đã chứng kiến không những không bị lãng quên theo thời gian, mà còn giống như rượu cũ được ủ nhiều năm, không cần mở giấy dán mà đã ngửi được mùi.

"Dương Nhị Oa trong thôn đã dùng tay không xé nát cha ruột là Dương Lão Thành trên đỉnh núi! Chú vẫn nhớ như in khuôn mặt vặn vẹo đến méo mó của cậu bé đó, và động tác cứng ngắc kỳ lạ, giống như ... bị ma nhập vậy."

Lúc này, Dương Vạn Long dập điếu thuốc, nuốt một ngụm nướ miếng, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Bạch Nghiên Lương cũng thấy môi mình khô dần đi, chuyển sang màu trắng bệch.

"Chú không biết hiểu làm sao lại có người khỏe như vậy, tay không xé xác một người còn sống sờ sờ? Tay, ngón chân và ngón tay của Dương Lão Thành bị Dương Nhị Oa cắn đứt rồi ném khắp nơi, da thịt trên người anh ta thì bị xé ra thành từng mảnh. Chú trốn đằng sau con bò, sợ đến mức không dám thở ra, đến khi con bò đi mất mới dám chạy về nhà."

“Sau đó thì sao?”

"Sau đó, Dương Nhị Oa bị bắt. Lúc đó biểu hiện của cậu ấy giống cháu y như đúc. Mặt dại ra, sững sờ ngồi trên xác cha mình. Không khóc, không cười, hỏi gì cũng chỉ im lặng. Sau đó, chú nghe nói cậu bé đó đã treo cổ tự tử trong tù. " Dương Vạn Long liếc nhìn Bạch Nghiên Lương qua gương chiếu hậu, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì từ vẻ mặt của Bạch Nghiên Lương.

"Cho nên, chú cũng sợ cháu sẽ tự sát, cho nên năm nào cũng dành thời gian đến bệnh viện tâm thần thăm cháu, có đúng không?" Bạch Nghiên Lương cười hỏi.

“Một phần.” Dương Vạn Long từ chối cho ý kiến.

Bạch Nghiên Lương biết Dương Vạn Long đang hoài nghi điều gì, làm sao con người lại có sức mạnh to lớn đến vậy, tay không xé nát một người hoàn chỉnh ra thành từng mảnh chứ?

Mặc dù một con dao gọt trái cây đã được tìm thấy tại hiện trường vụ án của Bạch Nghiên Nhân, nhưng... liệu một đứa trẻ chưa đủ tuổi có thể thực hiện hành vi như chặt xác chỉ bằng một con dao gọt trái cây không?

Hơn nữa, xét từ tình hình hiện trường và báo cáo khám nghiệm tử thi sau đó, cơ thể của Bạch Nghiên Nhân dường như không bị cắt bởi một vũ khí sắc bén, mà là ... bị xé nát bởi một sức mạnh không thể chống cự...

Điều này cũng không khác mấy với vụ án mà Dương Vạn Long đã chứng kiến khi chú ấy còn nhỏ. Ông ta nghĩ rằng Bạch Nghiên Lương cũng giống như Dương Nhị Oa, kẻ đột nhiên phát điên rồi gϊếŧ chết chính người thân của mình.

Bạch Nghiên Lương cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ... hắn thực sự không nhớ gì cả.

Trong đầu hắn không còn ký ức về hiện trường vụ án năm đó.

"Nhân tiện, anh trai của cháu cũng giống như Dương Lão Thành. Mặc dù đã được xác nhận là đã chết, nhưng đầu của cả hai nạn nhân đến vẫn biến mất." Dương Vạn Long đột nhiên nói: "Bọn chú vẫn chưa tìm thấy nó cho đến bây giờ." Dương Vạn Long không biết vô ý hay cố ý, khẽ liếc nhìn Bạch Nghiên Lương.

“Đầu của anh trai cháu?” Bạch Nghiên Lương không biết điều này.

"Phải, bọn chú đã đều lục soát khắp nơi trong phòng, đường ống cống phụ cận, thùng rác, bãi phế liệu,..., nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. "

Bạch Nghiên Lương im lặng không nói gì.

Dương Vạn Long thấy vậy cũng không nói thêm nữa, chỉ tiếp tục lái xe.

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một khu dân cư tương đối cao cấp.

"Ở đây chờ chú, chú đi đỗ xe." Bạch Nghiên Lương gật đầu, xách hành lý xuống xe, đứng ở lối vào khu dân cư.

Quận Banyan Garden.

Bạch Nghiên Lương liếc nhìn tên của khu phố, nó có vẻ là một khu phố tương đối náo nhiệt, bên cạnh là trung tâm thương mại Giang Bắc nổi tiếng của Nghiệp Thành, thậm chí phố đi bộ hay trung tâm giải trí cái gì cũng có.

Không lâu sau, Dương Vạn Long quay lại.

Hai người xách hành lý đi về phía tòa chung cư 30 tầng.

"Đến nơi rồi. Dì của con mất sớm, trong nhà chỉ có chú và hai cô con gái, con bé lớn học đại học ở quận Giang Nam không về, bây giờ ở nhà chỉ có chú và Dương Y Y, con bé năm nay đang học cấp ba, tối bận học, đến chín giờ tối mới về nhà ”. Dương Vạn Long vừa nói vừa nhấn nút thang máy lên tầng 18.

Bạch Nghiên Lương yên lặng lắng nghe, giọng điệu của Dương Vạn Long rõ ràng cao hứng hơn khi nói về hai cô con gái, rõ ràng là ông ấy rất yêu thương hai đứa con rất nhiều.

Mặc dù không nói gì nhưng Bạch Nghiên Lương vẫn muốn sớm tìm được một công việc càng sớm càng tốt, rồi rời khỏi nhà của chú Dương, dù sao cậu cũng không có quan hệ họ hàng với chú ấy, chú Dương cũng bận rộn công việc nên ít khi ở nhà, mà cậu ở cùng nhà với con gái chú ấy cũng không ổn.

“Vào đi.”

Vừa nói chuyện, hai người đã đi tới tầng mười tám.

Dương Vạn Long mở cửa rồi bật đèn trong phòng khách.

"Cháu ngồi đi, chú đi lấy đồ của anh trai cháu."

Bạch Nghiên Lương gật đầu, nhìn quanh phòng.

Ba phòng ngủ và một phòng khách, rộng khoảng 120 mét vuông, đây đã được coi là khá giả trong thành phố công nghiệp đắt đỏ như Nghiệp Thành.

"Đây, mười năm trước anh trai cháu từng làm thám tử tư, trước khi chết hình như đang điều tra vụ án nào đó, tuy nhiên cái chết của thằng bé không liên quan nhiều đến vụ án này. Cháu xem đi, đây là thông tin công việc mà anh cháu để lại, và cái này." Đang nói chuyện, Dương Vạn Long đưa ra một thứ.

Đầu tiên Bạch Nghiên Lương nhận lấy xấp giấy tờ, sau đó nhìn vật nhỏ mà Dương Vạn Long đưa cho.

Hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay phát lạnh, quay đầu nhìn mà giật mình.

“Chìa khóa?”

Đây là loại chìa khóa gì?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của anh, Dương Vạn Long cũng xòe tay ra: "Không biết, cũng chưa ai thử dùng nó để mở cái gì hết."

Bạch Nghiên Lương cầm chiếc chìa khóa lên rồi nhìn kỹ, nó có màu bạc, một đầu là cán tròn rỗng chạm khắc hoa văn kỳ quái, cán còn lại có phần chóp thò ra phía trước, nhô ra ba điểm nhỏ.

Có thể thấy rằng mặc dù tay nghề tinh xảo, nhưng nó trông cũ kỹ và rõ ràng không phải là chìa khóa của khóa cửa hiện đại.

Bạch Nghiên Lương khẽ cau mày, không biết tại sao mà khi cầm chiếc chìa khóa tinh xảo xa lạ này, trong lòng anh dần dâng lên cảm giác hồi hộp kỳ lạ, giống như... có thứ gì đó đã được mở ra.