Chương 1: Xuất viện

"Ừm, đã đạt tiêu chuẩn xuất viện."

Bác sĩ điều trị của Bạch Nghiên Lương, bác sĩ Trình, đặt bệnh án trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh: " Nghiên Lương, sau khi xuất viện hãy sống thật tốt, nhớ kỹ nếu cháu gặp phải bất kì vấn đề gì thì kịp thời liên hệ với chú. Cháu đừng khách khí, dù sao, chú cũng coi như chứng kiến

cháu trưởng thành..."

Bác sĩ Trình nhìn người thanh niên tuấn tú đang ngồi trước mặt, đáy mắt hiện lên nét phức tạp.

Bạch Nghiên Lương, giới tính nam, 23 tuổi.

Khi mới mười ba tuổi, cậu đã dính vào một vụ án gϊếŧ người cực kỳ man rợ, và nạn nhân là anh trai duy nhất của cậu, Bạch Nghiên Nhân.

Vụ án mười năm trước đã gây chấn động ở Nghiệp Thành, không chỉ vì cái chết của Bạch Nghiên Nhân quá kinh khủng, mà còn vì người bị tình nghi duy nhất lúc đó là Bạch Nghiên Lương, lúc đó chưa đầy mười bốn tuổi.

Khi cảnh sát đến hiện trường, ngoài những mảnh thi thể nát vụn trong phòng thì chỉ có Bạch Nghiên Lương đang ngồi giữa đống máu thịt đã khô. Hơn nữa, dù là dấu vết lưu lại trên tường hay dưới đất, rồi đến vũ khí gϊếŧ người được để lại ở hiện trường, tất cả đều không gì ngoài dấu vân tay đỏ như máu của Bạch Nghiên Lương.

Điều đáng sợ hơn nữa là thời điểm tử vong của nạn nhân.

Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy Bạch Nghiên Nhân đã chết vào một ngày trước, điều đó có nghĩa là Bạch Nghiên Lương, lúc đó mới mười ba tuổi, đã ngây người một mình với xác chết một ngày một đêm.

Không ai biết cậu đã làm gì, cũng không ai biết cậu đang nghĩ gì.

Không buồn, không khóc, không sợ hãi.

Khuôn mặt non nớt ấy như được đeo một chiếc mặt nạ vô hình, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc.

Sau khi phân tích tâm lý, người ta phát hiện ra rằng cậu mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.

Rối loạn nhân cách chống đối xã hội hay còn được gọi là Antisocial personality disorder, viết tắt là ASPD, biểu hiện rõ ràng nhất của người mắc bệnh là tính cách vô cùng hung hăng, giỏi nói dối và thao túng cảm xúc của người khác, bỏ qua các chuẩn mực đạo đức xã hội và dễ có những hành vi hầu hết mọi người không thể chấp nhận được.

Một số hành vi bốc đồng mà người bình thường sẽ chỉ làm khi họ bị tổn thương nghiêm trọng hoặc sợ hãi tột độ, chẳng hạn như gϊếŧ người, phản ứng quá mức, v.v.

Sau khi gây ra hậu quả nghiêm trọng từ những hành vi này, người bình thường sẽ cảm thấy lo lắng, tội lỗi và hối hận.

Nhưng những người rối loạn nhân cách chống đối xã hội thì không.

Họ có thể thoải mái làm những việc tổn thương người khác, hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau của nạn nhân chứ đừng nói đến chuyện bị mất ngủ, trằn trọc không yên.

Họ không có sự đồng cảm, dễ thực hiện những hàng vi trái với quy chuẩn đạo đức, lợi dụng lòng tốt và sự tin tưởng của người khác để thêu dệt những điều dối trá mà không chút tội lỗi.

Vụ án này quá lớn, cảnh sát đã lập hồ sơ xử lý, chứng cứ để lại hiện trường và chứng rối loạn nhân cách của Bạch Nghiên Lương đều chứng minh cậu chính là kẻ sát nhân.

Tuy nhiên, vì Bạch Nghiên Lương chưa đủ mười bốn tuổi và theo luật, cậu không phải chịu trách nhiệm hình sự nên viện kiểm sát không thể truy tố công khai tại tòa án.

Giải pháp cuối cùng là Bạch Nghiên Lương được đưa vào và quản lý bởi Bệnh viện tâm thần Nghiệp Thành, và cậu chỉ có thể xuất viện sau khi chứng rối loạn nhân cách của mình được "chữa khỏi".

Trên thực tế, đây chỉ là một cách nói khác của tù chung thân.

Bởi vì không có khả năng chữa khỏi chứng rối loạn nhân cách.

..........

Tuy nhiên, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Năm thứ ba sau khi Bạch Nghiên Lương nhập viện, cuộc kiểm tra trạng thái tinh thần hàng tháng của cậu bắt đầu từ từ thay đổi, và bất ngờ thay, nó theo một hướng tích cực.

Cậu không còn lầm lì, không còn bồn chồn, bắt đầu thích ngắm nhìn bầu trời bao la hơn ngồi thu mình trong góc tối.

Ngoại trừ ba năm đầu tiên sau khi nhập viện, Bạch Nghiên Lương chưa bao giờ có bất kỳ xung đột tay chân nào với bất kỳ ai, thậm chí là một cuộc cãi vã cũng không.

Cậu đã tự học tất cả các chương trình ở cấp trung học và mượn nhiều cuốn sách buồn tẻ từ bác sĩ.

"Cậu nhóc đó là một người bình thường, thằng bé không nên bị nhốt trong bệnh viện tâm thần cả đời."

Nhận thức này dần dần được tất cả các bác sĩ và y tá nhận định khi Bạch Nghiên Lương ngày càng trở nên ôn hòa, thân thiện.

Sau đó, cậu thậm chí còn trở thành "bệnh nhân" duy nhất được tự đi lại tự do trong bệnh viện tâm thần mà không cần giám sát.

Và theo như bác sĩ Trình được biết, có rất nhiều y tá trẻ mới đến làm việc bị Bạch Nghiên Lương làm cho mê mệt, dù sao thì cậu nhóc đó không chỉ hiền lành mà còn có khuôn mặt thanh tú, là kiểu hình rất được hoan nghênh.

"Cảm ơn chú Trình." Bạch Nghiên Lương đứng dậy bắt tay với bác sĩ Trình, cười nói: "Mặc dù nghe có vẻ kì lạ nhưng đây là ngôi nhà thứ hai của cháu, cháu sẽ thường xuyên quay lại thăm bác." .

Bác sĩ Trình vươn tay vỗ vai Bạch Nghiên Lương, cười nói: "Đi đi, nhớ chăm sóc tốt bản thân."

Bạch Nghiên Lương gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng.

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu vị bác sĩ.

Rối loạn nhân cách chống đối xã hội, giỏi lừa dối, giả vờ...

"Làm sao có thể..." Bác sĩ Trình mỉm cười, tự vỗ vào đầu mình, rũ bỏ suy nghĩ viển vông đó.

Nếu tất cả đều là màn trình diễn của Bạch Nghiên Lương, vậy chẳng phải quá đáng sợ rồi sao? Từ năm mười sáu tuổi đã biểu diễn ngụy trang rồi tiếp tục cho đến bây giờ?

Bên kia, Bạch Nghiên Lương hơi quay người lại, và vào giây phút cuối cùng khi cánh cửa phòng làm việc chuẩn bị đóng lại, cậu đột nhiên mỉm cười và nói: "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều.

"

...

"Tiểu Bạch, em xuất viện rồi..."

"Em sẽ quay lại gặp chị chứ?"

"Đừng quên chị , Tiểu Bạch..."

Mấy y tá trẻ buồn bã kéo tay áo của Bạch Nghiên Lương, đi theo cậu suốt quãng đường ra khỏi cổng.

"Được rồi, mọi người mạnh khỏe, em sẽ trở về thăm mọi người mà." Bạch Nghiên Lương nhìn những khuôn mặt đầy sức sống xung quanh, cười nói.

"Chà! Được rồi."

Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của mọi người, Bạch Nghiên Lương vẫy vẫy tay, cuối cùng bước ra khỏi nơi cậu đã sống suốt mười năm.

"Mười năm, anh trai."

Bạch Nghiên Lương nhìn lên bầu trời, thấp giọng thì thầm.

“Ra ngoài rồi?”

Một giọng nam trầm khàn vang lên từ phía bên phải của Bạch Nghiên Lương.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, để râu, ăn mặc giản dị, đang dựa vào xe, vừa hút thuốc vừa nhìn anh.

"Chú Dương?" Bạch Nghiên Lương gọi, hơi ngạc nhiên.

“Còn tưởng rằng quên mất chú rồi chứ.” Dương Vạn Long ném tàn thuốc xuống chân, vừa cười vừa dập tắt nói.

"Làm sao có thể? Nhiều năm như vậy, chỉ có chú Dương năm nào cũng rảnh rỗi đến bệnh viện thăm cháu, công việc cảnh sát vốn bận..."

"Đừng nói nhiều nữa, lên xe đi." Dương Vạn Long không chút để ý nói.

Bạch Nghiên Lương mỉm cười gật đầu, không từ chối lòng tốt của hắn, xách hành lý lên xe của đối phương.

"Cháu không có chỗ ở, trước tiên đến nhà chú đi." Dương Vạn Long thản nhiên nói, một lúc sau lấy ra một điếu thuốc khác ngậm vào miệng, vừa định châm lửa, lại thấy Bạch Nghiên Lương ngồi ở ghế sau thì ném điếu thuốc đi, đổi chủ đề: "Đừng từ chối, đợi đến khi tìm được việc làm, cháu có muốn chú cũng không giữ. Hơn nữa, có mấy thứ chú vẫn đang cầm, muốn đưa cho cháu." Bạch Nghiên Lương khẽ cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt của Dương Vạn Long.

"Là di vật của anh trai cháu, cảnh sát vẫn bảo quản, đã đến lúc trả lại cho cháu rồi."