Chương 8

36. Nguyên Ý cứng đờ để mặc Lạc Thu tùy ý sờ soạng. Sáng nay, hắn đã bị sốc rất nhiều, hiện giờ chỉ cảm thấy đầu óc rối tung. Vừa muốn nói chuyện đàng hoàng với Lạc Thu nhưng kết quả lại bị Lạc Thu nói hai câu làm cho đần ra lần nữa.

Vừa mới định nói chuyện, Lạc Thu đã thò tay qua sờ sờ. Trong phút chốc Nguyên Ý cảm thấy nội tâm của mình đang phức tạp cực kì. Bề ngoài Lạc Thu trông vừa mạnh mẽ lại còn dịu dàng tạo nên cảm giác hoàn hảo, lại làm cho nội tâm Nguyên Ý rung động. Hắn hơi nghiêng đầu như muốn tránh khỏi Lạc Thu.

Lạc Thu không bận tâm mà cuối đầu dựa vào vai Nguyên Ý. Sau đó thay đổi động tác, Lạc Thu lấy tay xoa eo Nguyên Ý khiến Nguyên Ý cảm thấy nhột nhột không khỏi run lên.

Lạc Thu cười khẽ, cố ý siết chặt cánh tay đặt trên eo Nguyên Ý thêm chút nữa rồi chầm chậm vuốt ve. Nguyên Ý càng lúc càng run rẩy nhiều hơn, trong cổ họng phát ra vài tiếng đứt quãng, thêm một chút khàn khàn, Lạc Thu nghe thấy nó thật quyến rũ và đầy cám dỗ. . . Chỉ có thể nói một câu “Thật – là – da^ʍ – đãng”.

Lạc Thu thề, anh thật sự không có ý chọc ghẹo người thương. Chỉ là người thương quá đáng yêu, làm anh không nhịn được mà trêu chọc.

37. Nguyên Ý ngượng ngùng mở miệng bảo Lạc Thu thôi đi, cố gắng hất cánh tay đang tác quai tác quái của Lạc Thu ra. Nghiêm túc nói, “Lần này thật sự……” Nguyên Ý ngừng một lát, tự trấn an bản thân rồi mới tiếp tục nói, “Là ngoài ý muốn.”

Lạc Thu nghe xong đã biết là không ổn. Ánh mắt bỗng tối sầm, duỗi tay qua bịt lấy đôi môi đỏ au của Nguyên Ý đang muốn tiếp tục chối. “Ôi, người thương ơi.” Đừng nói thế tim tôi sẽ tan nát mất. “Anh muốn ăn mà không muốn trả tiền sao?” Nói xong rồi giả bộ làm ra vẻ thương tâm khổ sở.

Bằng cách đó thật sự khiến Nguyên Ý muốn nói tiếp gì đấy nhưng giờ lại không nói nổi nên lời.

38. Lạc Thu không muốn để Nguyên Ý hồi phục tinh thần để tiếp tục đề tài vừa rồi, liền nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, à không, là thảo luận công tác.

Nguyên ý bị Lạc Thu quay như chong chóng, hoàn toàn quên mất mình đang muốn nói cái gì.

Lạc Thu nhìn Nguyên Ý đang nghiêm túc mà cảm thấy yên lòng.

Nếu anh ta biết Nguyên Ý rốt cuộc muốn nói cái gì, thì không biết liệu có khi anh ta sẽ bật khóc rồi sau đó muốn quay về quá khứ sửa lại chuyện khi nãy mình lại đi bẻ lái sang chuyện khác luôn không nhỉ?

Sau cùng, Nguyên Ý nghĩ thầm, bất luận thế nào đi nữa thì cũng đều đã phát sinh mối quan hệ thân mật rồi. Có nên hỏi rõ là anh ta và cô em gái kia có muốn chấp nhận hắn hay không. Mà nghĩ đến đấy, khả năng được chấp nhận có thể cũng khá cao đó.

39. Vốn dĩ ngày hôm qua là vì vừa ký hợp đồng lớn, với lại, do hôm nay được nghỉ phép nên mới có thể xảy ra chuyện điên rồ như vậy. Nên dù bây giờ mặt trời đã lên cao rồi nhưng Nguyên Ý vẫn ngồi y nguyên trên ghế sô pha trong phòng Lạc Thu, chờ Lạc Thu làm cơm mang lại đây.

Lạc Thu thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, hoàn toàn không nghĩ tới việc anh ta sẽ…… Hiền huệ như vậy.

Nghĩ vậy nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn!

Lạc Thu đang mặc tạp dề, bận rộn trong phòng bếp mà vẫn khí thế ngất trời, thỉnh thoảng còn thừa dịp vừa xào rau vừa nhìn lén Nguyên Ý.

Nhìn Nguyên Ý ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem TV, cảm giác thật giống như “Vợ vội vàng nấu cơm, chồng phụ trách chờ ăn cơm” vậy đó.

40. Đúng là không thể tin được, hương vị cũng không tệ lắm. Nguyên Ý lại gắp một miếng thịt đặt vào trong chén. Môi mỏng hé mở, đôi đũa đưa tới, lát thịt biến mất trong miệng Nguyên Ý, nước thịt còn dính trên đôi môi đầy đặn, bóng bẩy sáng lấp lánh, Lạc Thu không thể cưỡng lại càng lúc càng đến nhìn gần hơn, đến khi mặt anh ta cách mặt Nguyên Ý hơn mười centimet.

Nguyên Ý giật mình, theo phản xạ chọt đôi đũa qua. Lạc Thu liền ngậm đôi đũa vào trong miệng.

Trời má! Có nước miếng!!!