Chương 7

31. Sáng sớm, Nguyên Ý tỉnh lại liền ngẩn mặt ra. Bên cạnh hắn là một gã đàn ông trần trụi đang ngủ say sưa, cả hai người đều đang đắp chung một cái chăn màu trắng, mặt trên có hoa văn màu lam, thật là trang nhã. Chăn đắp cho Nguyên Ý thì kín đáo chặt chẽ, nhưng còn gã đàn ông kia thì chỉ che mỗi phần mông.

Nguyên Ý dại ra nhìn một lúc lâu mới yên lòng. Hóa ra là Lạc Thu à.

Vậy chắc là không có gì chuyện rồi, dù sao lần trước hắn uống say cũng là Lạc Thu chăm sóc hắn, lúc đó cũng không xảy ra chuyện gì. Nguyên Ý cố gắng tự xoa dịu mình, nhưng thực tế nội tâm của hắn đã cảm thấy không ổn chút nào!

32. Trên người Lạc Thu có rất nhiều vết thương xanh tím, tuy Nguyên Ý có chút ngại nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn đây là lúc hắn say rượu đánh Lạc Thu thôi, lần trước cũng thế. Thật không ngờ tửu lượng mình kém như vậy . . . . . . Quả nhiên là không nên uống rượu.

Tuy rằng đã thả lỏng chút, nhưng trong lòng Nguyên Ý càng lúc càng hồi hộp!

Đúng như dự đoán, khi hắn ngồi dậy, xốc chăn mỏng che khỏi người ra, liền thấy một cảnh đáng sợ.

Trên người hắn đâu đâu cũng có. . . . . . Dấu hôn?! OMG!!

Nguyên Ý sợ đến ngây người, lăm lăm nhìn trên người mình trong một đêm thêm mà thừa ra rất nhiều vết tích, một chút cũng không khôi phục lại tinh thần nổi.

Ngay lúc này, Lạc Thu tự nhiên đưa tay ôm lấy eo Nguyên Ý.

33. Nguyên Ý giật mình, theo bản năng né về hướng khác, đương nhiên là tránh không thoát.

Lạc Thu tỉnh rụi ngồi dậy, ấn xuống khóe miệng Nguyên Ý mặt đang kinh hãi* một nụ hôn.

(*)Kinh hãi: kinh ngạc + sợ hãi.

34. “Chờ chút, anh nói là chúng ta đã làm?!” Giọng nói Nguyên Ý tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Lạc Thu không trả lời, tay đưa qua cho hắn một bộ đồ. Nguyên Ý nhận lấy, cúi đầu liếc mắt nhìn, nhưng không vội mặc vào.

Lạc Thu thầm căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn thong dong bình tĩnh. Hắn thoải mái tìm trong tủ quần áo một cái áo tắm rồi khoác lên người.

Sau đó trừng mắt nhìn về phía Nguyên Ý.

35. Nguyên Ý không thích ứng được với tầm mắt nóng như lửa của Lạc Thu, theo bản năng kéo kéo chăn lên, cuối cùng vẫn nhắm mắt mặc bộ đồ Lạc Thu đưa cho.

Sau khi Nguyên Ý mặc quần áo tử tế xong, đã cảm thấy được dễ chịu hơn nhiều, hắn nhìn cái giường bừa bộn, vẫn nghĩ là có lẽ nên đi dọn dẹp. Sau đó nghe được giọng nói của Lạc Thu, “Đúng, chúng ta đã làm.” Chính là trả lời vấn đề ban nãy của hắn..

Câu trả lời này có nội dung mang tính sát thương quá lớn, thành công dọa Nguyên Ý mặt đực ra đứng bất động tại chỗ như đã hóa đá.

Lạc Thu đỡ Nguyên Ý tinh thần vẫn còn chưa hồi phục ngồi xuống, trán kề đến gần tóc Nguyên Ý mà cọ cọ ~

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm giác bị cảm thấy vừa lạnh vừa đau. Lần sau nếu lúc đăng chương tui cảm mạo còn chưa khỏe, vậy tui cũng phải cho Nguyên Ý và Lạc Thu cũng bệnh một bệnh, không thể để một mình tui khổ (>﹏<. )~