Chương 4

16. Nguyên Ý nhận lấy áo tắm, nhanh chóng quấn chặt thân thể lại, tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của Lạc Thu.

“Tối hôm qua. . . Đã làm phiền anh.” Suy nghĩ một chút, Nguyên Ý vẫn khách sáo cảm ơn. Mặc kệ thế nào, người ta đã có lòng tốt đem hắn về nhà rồi. Tuy rằng có khả năng Lạc Thu tính kế mình.

Lạc Thu trả lời ngay tắp lự “Không phiền phức.” Hắn nhìn Nguyên Ý, thầm nghĩ chỉ cần là hắn, không có gì là phiền phức cả.

17. Hai người ngồi đối diện nhau, vốn không nghĩ rằng chuyện nghiêm trọng đến thế, Lạc Thu hình như. . . vẫn còn đang lâng lâng, bầu không khí càng lúc càng kỳ cục.

“. . . . . . Vì thế, tôi say đến mức đánh anh một trận à?” Excuse me?! Nguyên Ý từ chối tin vào việc “Hắn và Lạc Thu không cẩn thận đi quá giới hạn”. Có điều hắn có thể hiểu tình huống này, quả nhiên say rượu quánh người càng có thể chấp nhận!!

18. Nguyên Ý thành khẩn xin lỗi, bày tỏ sự hổ thẹn của hắn. Nhưng mà vì không nhớ rõ lúc say rượu thế nào, cho nên lời xin lỗi gần như không được thành ý cho lắm.

Ngay sau đó lập tức bị Lạc Thu ngăn cản và nói muốn bồi thường, Nguyên Ý cảm thấy có lỗi cũng không kỳ kèo mà đồng ý.

Có điều, đi công viên trò chơi là cái quỷ gì vậy? Có lẽ nào, Lạc Thu thật ra có chút tính khí trẻ con boy? Thế chẳng lẽ Nguyên Ý phải là bỏ chút thời gian ra dẫn trẻ nhỏ đi chơi?

Vòng đu quay cái quỷ gì thế? Không phải là tình nhân cũng ngồi được chứ?! Nguyên Ý cuối cùng cũng vẫn là vì hổ thẹn mà ỡm ờ cùng Lạc Thu lên ngồi vòng đu quay ~( ̄▽ ̄~)~

Đến chỗ cao nhất, Nguyên Ý liền đoán được trong nháy mắt đó Lạc Thu nhào tới. Nhưng nhìn động tác Lạc Thu sốt ruột đến cuống quít, ánh mắt nhiệt tình chứa đầy khát vọng, Nguyên Ý không làm gì cũng không né tránh.

Nhất định không phải là hắn không muốn tránh, nhất định là bị Lạc Thu đầu độc cmnr.

19. Bọn họ hôn nhau triền miên không dứt mãi đến tận lúc về đến mặt đất. Môi Nguyên Ý đau kinh khủng, hình như sưng lên rồi.

20. Nguyên Ý cúi đầu nhanh chân đi phía trước, Lạc Thu còn đang dư vị chưa phai lẽo đẽo đi theo sau. Vừa nãy xuống vòng đu quay bị bọn con nít cười nhạo, Nguyên Ý thẹn quá hóa giận, lúc này không muốn nhìn tới mặt mũi người nào đó.