Chương 20: Tuyến tàu điện ngầm số 7(14) — Hãy sợ hãi! Hãy sợ hãi!

_________

Trạm thứ sáu của tuyến tàu điện ngầm số 7.

Trạm Công viên thực phẩm.

Đặt ở ngày thường, đây chẳng qua chỉ là một sân ga bình thường.

Nhưng những hành khách có kinh nghiệm đều biết——

Những hành khách vẫn luôn ở trên tàu không nhất thiết đều là người sống, những người mới lên cũng có thể là những oán quỷ.

Bệnh viện phụ sản nhi đã có một con quỷ anh, một "con dê" thậm chí còn không biết có tồn tại hay không xuất hiện phía sau trạm Cục công an thành phố, và một số người đã phát điên.

Sân ga Phía nam tưởng rằng không có ai lên tàu nhưng hóa ra lại đầy một toa oán linh, lại còn có thể biến thành người mẹ đã khuất.

Tiểu khu Thanh Hà Nhã Viên đến giờ vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

Hiện tại trạm Công viên thực phẩm này…

Liên tưởng một chút đến một số quy định của Quy tắc hành khách lúc trước thực sự làm cho người không rét mà run.

Thứ gì có thể đi lên từ trạm Công viên thực phẩm?

Khả năng lớn chính là thực khách.

Cũng không thể là đồ ăn xếp hàng đi lên đưa tặng cho họ được?

Bọn họ xếp hàng đưa tặng càng có khả năng cao hơn nhiều.

Tàu điện ngầm quy định không được mang đồ ăn lên tàu và không được ăn uống trên tàu. Đây là quy định bình thường trên tàu điện ngầm, nhưng chúng ta đều biết, quy định là để “vi phạm”.

Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không có cảm giác an toàn.

Nghe đến cái tên trạm Công viên thực phẩm, bụng Triệu Phi Cốt kêu ọt ọt ọt một trận.

Không chỉ có hắn, một số học sinh đi cùng bọn họ kể từ lúc tận thế buông xuống cũng chưa ăn một miếng nào, ở công viên trò chơi cũng tiêu hao không ít năng lượng.

Ở tại sân ga, Đàm Thanh đưa cho mấy người nửa chai nước nhỏ để bổ sung năng lượng, nếu không, bọn họ thật sự đúng là không ăn không uống, gặp phải quái vật cũng không có sức lực chạy trốn hay chống cự.

Nhưng lượng nước ít ỏi đó chỉ có thể giúp họ sống sót, bây giờ họ càng ngày càng đói, chỉ tiếc là khi ra ngoài đã không mang theo mấy cái bánh bao, bánh quy và sô cô la..v.v..

Chung Điển cũng nuốt một ngụm nước bọt.

Trần Y Nam thì thầm: “Đói quá..."

Mạnh Âm an ủi cô: "Nếu như không có vấn đề gì thì đây sẽ là điểm dừng cuối cùng, phía sau chính là trạm cuối. Sau khi chúng ta rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi tìm thứ gì đó để ăn."

Trần Y Nam gật đầu.

Không chỉ có bọn họ, còn có đám người Trương Bằng Phi đang chờ đợi vượt qua trạm này.

Mọi chuyện trải qua trước đó thực sự là quá đáng sợ, trên chuyến tàu này có thể xuất hiện thứ đồ kinh khủng bất cứ lúc nào, càng gần đến đích, mọi người càng lo lắng.

Loại căng thẳng này còn có di chứng từ điểm dừng trước đó không có xuất hiện bất cứ thứ gì.

Nó luôn khiến người ta cảm thấy…

Có lẽ mối nguy hiểm ở trạm trước đó vẫn chưa qua.

Cái chết chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng chờ chết chắc chắn là một cực hình lâu dài.

Đôi khi mấy người chơi còn sống sót thậm chí còn nảy ra ý tưởng - họ thà rằng mối nguy hiểm ở đây đến sớm một chút, thay vì âm thầm không một tiếng động mà xâm chiếm bọn họ, hay là khiến họ lúc nào cũng căng thẳng tinh thần, khi họ thả lỏng mệt mỏi mà thư giãn lại đột nhiên xuất hiện.

Trên chiếc tàu điện ngầm tồi tàn này, mỗi điểm dừng dường như dài dằng dặc, điện thoại di động của Trương Bằng Phi đã hết pin, đoán chừng điện thoại của Giang Lăng và Tô Dao Linh vẫn còn chút lượng điện, không có điện thoại, thì không thể nào biết được thời gian đã trôi qua bao lâu.

Giang Lăng nói cho mấy người về chuyện liên quan đến Lộ Liêu Liêu, đồng thời cũng đề cập đến Tống Quế mất tích, yêu cầu bọn họ chú ý nhiều hơn.

Lộ Liêu Liêu có thể di chuyển giữa các toa khác nhau thông qua sân ga thì Tống Quế đương nhiên cũng có thể làm như vậy, cho nên khi tàu sắp tiến vào ga và mở cửa, tất cả mọi người đều rời cửa rất xa.

Chỉ có Tô Dao Linh vẫn còn ở tại chỗ——

Cô lại ngồi vào trên ghế của mình.

Không thể di chuyển và cần phải bảo toàn thể lực để chiến đấu với lũ quái vật kia.

Ai dám xông lên trước mặt sẽ cho đối phương hai cây kéo vào xuyên thận.

Nạn nhân họ Lộ nào đó xuất hiện và nói: ...Tao cảm ơn mày rồi.

Bên ngoài cửa xe vẫn là một mảnh đen kịt, mấy người Tô Dao Linh đã thành thói quen, nhưng những hành khách mới có chút sợ hãi mà cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa xe, tự hỏi khi nào sẽ có thứ khủng khϊếp nào đó từ trong bóng tối thừa dịp không ai để ý mà lao tới.

Yên tĩnh, vì tàu đã ngừng chạy nên ngay cả tiếng bánh xe ầm ầm trên đường ray cũng không thể nghe thấy.

Chỉ có mỗi tiếng hô hấp của mọi người.

Một giây,

Hai giây.

Có cái gì sao? Trong bóng tối tĩnh mịch và đáng sợ, những khuôn mặt không thể nhìn rõ trong góc khuất, phải chăng có vô số những con quái vật xấu xí, đẫm máu và đáng sợ đang nằm im lìm, chảy nước miếng chờ đợi “ăn no nê” bọn họ?

Ba giây, bốn giây…

Quá an tĩnh, yên lặng đến mức khiến người ta hoảng sợ, ngay cả mấy tiếng chửi rủa trong toa xe phía sau của Lộ Liêu Liêu cũng không thể nghe thấy.

Mọi người đều nín thở, chỉ cảm nhận được vô tận áp lực, lại cảm thấy thời gian chờ đợi dài đến không hợp lẽ thường.

"Linh——zizi xì xì!!!!!!"

Tiếng chuông lần thứ nhất đột ngột vang lên chói tai mà bén nhọn, mọi người nhịn không được bịt lại lỗ tai.

Tiếng chuông trong tàu điện ngầm ngày càng méo mó, dường như báo hiệu họ đang bước vào một không gian cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ.

Cho đến khi tiếng chuông chói tai kết thúc, ở lối vào sân ga không có xuất hiện bất kỳ thứ gì, khiến nhiều người không biết nên sợ hãi hay cảm thấy may mắn.

Đôi khi, Đàm Thanh thà rằng quái vật ở đây là đám quái vật có thể nhìn thấy như ở Thanh Hà Nhã Viên, hoặc thậm chí là kẻ điên ở toa sau, ít nhất là thứ mà hắn có thể nhìn thấy và phản kích.

Nếu thực sự có một mối nguy hiểm không thể nhìn thấy, hắn có thể mất mạng mà không hề hay biết.

Không phải hắn sợ chết, chẳng qua bên người còn mang theo một đứa bé, nếu hắn chết, Hứa Tử Lạc có thể sẽ không sống nổi.

Quái vật chỉ là thứ yếu, đôi khi lòng người còn đáng sợ hơn cả quái vật.

Ai có thể đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh trong hoàn cảnh hiện tại.

Cửa tàu chậm rãi đóng lại, tất cả mọi người còn chưa tỉnh hồn, Triệu Phi Cốc thậm chí toát mồ hôi lạnh, chỉ có Giang Lăng và Tô Dao Linh ngẩng đầu nhìn lên nóc toa chờ đợi thông báo.

Từ biển báo ở lối vào ga tàu điện ngầm cho đến thông báo trên tàu, mỗi lần nhắc đến tên nhà ga cuối cùng đều sẽ không rõ ràng, thậm chí đến bây giờ cũng không ai biết trạm cuối cùng là nơi nào.

Đúng lúc này, Trần Y Nam đột nhiên hét lớn: "A! Ngoài cửa sổ!"

Vừa rồi mọi người đều nhìn chằm chằm về phía cửa xe, nhìn nó từ từ đóng lại, chỉ có Trần Y Nam sớm thu hồi ánh mắt, ngẫu nhiên liếc nhìn cửa sổ phía sau.

Nhưng mà cái nhìn này lại khiến cô rùng mình trong nháy mắt, toàn thân lạnh ngắt.

Triệu Phi Cốc nhịn không được nói: "Sao cô lúc nào cũng nhìn thấy một ít..."

những thứ kỳ lạ.

Hắn ta thậm chí còn nghi ngờ Trần Y Nam tinh thần quá căng thẳng sinh ra ảo giác, mới khiến cô giật mình như vậy.

Những người khác nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy một bóng đen mờ ảo, nhìn kỹ hơn thì phát hiện hình ảnh mờ là do bức tường đường hầm chuyển động nhanh bên ngoài gây ra.

Chẳng bao lâu, bên ngoài trở nên hoàn toàn tối đen, không thể nhìn rõ thứ gì.

Thỉnh thoảng, ánh đèn đường hầm loé sáng lên, nhưng trong quá trình tàu điện ngầm di chuyển tốc độ cao, chúng biến thành dư ảnh sáng ngoài cửa sổ, nhanh chóng bị nuốt chửng bởi một màu đen dày đặc hơn.

Đến những trạm dừng phía sau, có thể do ánh đèn trong xe khôi phục nên tần suất đèn đường bên ngoài cửa sổ xuất hiện đã giảm đi rất nhiều.

"Cậu nhìn nhầm rồi, bên ngoài không có cái gì cả."

Chung Điển có chút lo lắng về tình trạng tinh thần của cô.

Bản thân Trần Y Nam cũng không chắc chắn: "Có lẽ là tôi nhìn nhầm... Tôi còn tưởng rằng ngoài cửa sổ có một khuôn mặt nào đó..."

Triệu Phi Cốc mở miệng: "Lại là mặt người?"

Lần trước cô nói nhìn thấy mặt người, sau đó ba người đàn ông trưởng thành chết, lần này sẽ không phải lài có người chết nữa chứ?

"Nhìn thấy khuôn mặt người? Ý em là khi tàu đang dừng hay khi đang chạy?" Mạnh Âm hỏi.

Trần Y Nam suy nghĩ một lúc: "Hình như là lúc đang chạy, hoặc là lúc đang tăng tốc... Em ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, lúc đó cảm giác như có người đang nhìn mình, khi em nhìn kỹ hơn liền thấy ngoài cửa sổ có một khuôn mặt dán lên, nhìn chằm chằm vào em… Nhưng nhìn không rõ lắm."

"Hơn nữa, quả thực đã biến mất trong nháy mắt…"

Triệu Phi Cốc bị cô dọa không nhẹ: "Chắc chắn là cô bị ảo giác! Nghĩ kỹ lại xem, tàu điện ngầm chạy nhanh đến mức nào, căn bản ngay cả đường hầm cũng không thấy, nếu có người dám dán vào bên ngoài thân tàu, vậy nhất định là siêu nhân đó!"

“Đúng vậy, cho dù có người ở trên thân tàu, mà tàu chạy nhanh như vậy cũng đã sớm ngã xuống từ lâu."

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, tiếng thông báo lẫn tạp âm lại lần nữa xuất hiện.

Đầu tiên là âm thanh ù ù chói tai, sau đó là âm thanh xì xì của dòng điện, như là tín hiệu cực kỳ không ổn định.

Vốn là tiếng thông báo từ những trạm trước cũng xuất hiện tạp âm nhưng không vặn vẹo khó nghe như bây giờ.

Giữa tiếng ồn mơ hồ có thể phân biệt được một số chữ.

【Hành khách... xìxì... các bạn, chuyến tàu này... xìxì... sắp...】

【...Điểm cuối zizi...Xin vui lòng mang theo đồ đạc và vé của bạn...】

【...Điều khoản đặc thù của trạm này xì xì xì là zizi 】

Triệu Phi Cốt suýt chút nữa chửi rủa ra miệng.

Dừng lại đi, đừng xì nữa, xì nữa liền không nghe thấy nội dung điều khoản đặc thù của trạm này mất!

【Vui lòng... xìxì, không, xìxì... sợ... zizi, đừng... 】

Mã cái gì mai? Mã đông cái gì? ? Cái gì cái gì mai?*

(*xuất phát từ một cảnh kinh điển trong phim “Hạ Lạc rất phiền não (2015)” nói về Mã Đông Mai. Sau đó được dân mạng lan truyền rộng rãi và có nhiều ý nghĩa khác nhau. Trong truyện đoạn này vì Triệu Phi Cốc là game thủ nên mình đoán ý là: trong giới chơi game, được dùng để ám chỉ người đi rừng cùi bắp, hoặc dùng để chế giễu “người đi rừng, bạn trước nên làm mát chút đi” — baidu.)

Triệu Phi Cốc muốn nhảy dựng lên cho cái thông báo này một cước.

Tín hiệu tệ đến mức người nghe muốn đánh nó chết tươi.

Ngay cả Tô Dao Linh cũng nói: "Cái loa hỏng này nên đập được rồi."

Bỗng nhiên–

Thậm chí có thể nói là có chút đột ngột, sau khi Tô Dao Linh nói xong câu đó, chất lượng âm thanh liền được cải thiện, mọi người đột nhiên du hành từ thế kỷ trước đến thời đại thông tin, không chỉ âm thanh thông báo không có tạp âm, tiếng ồn cũng biến mất, còn vô cùng trôi chảy và rõ ràng.

【Xin vui lòng không vi phạm các điều khoản đặc biệt của trạm này. Nội dung điều khoản đặc thù như sau: Hãy luôn duy trì cảm xúc sợ hãi! Hãy luôn duy trì cảm xúc sợ hãi! 】

Triệu Phi Cốc:? ?

Chung Điển:? ?

Quả nhiên, Tô Dao Linh chính là nhân viên phục vụ chân chính!

Một tồn tại ngay cả thông báo cũng phải sợ hãi thì rốt cuộc lợi hại đến nhường nào!

【Năm phút sau, cửa thông hành giữa mỗi toa sẽ tự động khóa và cửa sẽ không mở cho đến năm phút trước khi đến nhà ga. 】

【Các hành khách xin đặc biệt chú ý, sau khi cửa khóa, mỗi toa phải có hai hành khách còn sống, không quá hai, không ít hơn hai, nếu không tuân thủ theo quy định tất cả mọi người trong toa trái phép đều sẽ chết. 】

【Tàu điện ngầm này có tổng cộng 7 toa, hành khách vui lòng phân phối không gian đi hợp lý và tránh chen chúc. 】

【Cuối cùng, xin hãy nhớ một điều, các hành khách, hãy duy trì cảm xúc sợ hãi! Hãy duy trì cảm xúc sợ hãi! 】

【Chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ. 】

Thông báo kết thúc, nhưng có một tiếng động lạ phát ra trong lúc gần cuối.

Đó là một loại âm thanh không cách nào diễn tả, tựa hồ là tiếng gầm thét dưới đáy biển sâu của một loại quái vật khổng lồ nào đó, hoặc là tiếng kêu thảm thiết của vô số người, kèm theo những tiếng gõ như ẩn như hiện.

Cuối cùng, là một số tiếng kêu thống khổ mà ồn ào, phảng phất như tiếng kêu lúc bọn họ bị những con quái vật không có mắt đuổi gϊếŧ.

Trong chốc lát, tất cả những âm thanh kỳ lạ đó đều biến mất.

Đó là một loại cảm giác rất khó tả, khó tin, thoáng qua trong giây lát.

Như thể những tiếng động vừa nghe thấy chỉ là ảo giác, rất nhanh bị người lãng quên.

Mà khi thanh âm biến mất, tiếng ma sát ầm ĩ của đường ray lại vang lên trong tai mọi người, đồng thời, màn hình trên đỉnh tàu lần đầu tiên hiển thị nội dung——

Đó là một chuỗi phông chữ màu đỏ xuất hiện dưới dạng dải lăn nơi thân tàu và đỉnh của mỗi toa tiếp xúc.

——【Khoảng cách cửa mỗi toa tàu được khóa lại còn 4:49 】

Ánh sáng đẫm máu nhàn nhạt phát ra từ dòng chữ màu đỏ khiến toa xe vốn đã tràn ngập bầu không khí đáng sợ lại càng kinh hoàng hơn.

Cảm giác áp bách do việc đếm ngược mang lại cũng nhắc nhở mọi người rằng thời gian không còn nhiều nữa.

Điều khoản đặc thù của trạm này rất kỳ lạ——

Duy trì cảm xúc sợ hãi, mỗi toa không được nhiều hoặc ít hơn hai người…

Tuy nhiên, có một vấn đề khác cần được giải quyết cấp bách.

Bọn họ chỉ có năm phút để di chuyển đến vị trí toa xe của mình.

Các hành khách ban đầu bao gồm Tô Dao Linh, Giang Lăng, Lưu Tiểu Sa và Trương Bằng Phi trong khi nhóm hành khách khác bao gồm Đàm Thanh, Hứa Tử Lạc và một số sinh viên đại học - Chung Điển, Triệu Phi Cốc, Trần Y Nam, Mạnh Âm và tư lệnh chính nghĩa Trương Tuấn, tổng cộng có 11 người.

Chưa kể đến Tống Quế không biết có còn ở đâu đó trên tàu hay không, dựa theo thông báo tính toán số lượng hành khách còn sống, tăng thêm cả Lộ Liêu Liêu thì ít nhất có 12 người.

Tổng cộng có 7 toa tàu, về lý thuyết có thể chứa 14 người.

Bọn họ tạm thời không cần lo lắng về số lượng.

Có vẻ là như vậy—

Nhưng tình huống hiện tại cũng không lạc quan như vậy.

Tô Dao Linh và những người khác trước đây đã từng đến toa số 1, chỗ đó lúc trước là không có quái vật, nhưng hiện tại cũng không chắc bây giờ nó có còn trống hay không, ai biết được khi tàu dừng ở mấy trạm có chuyện gì xảy ra không?

Toa số 2 và số 4 cũng có thể vào được, hơn nữa ở ngay phía trước và phía sau bọn họ.

Khoang duy nhất có thể tạm thời xác định không "nguy hiểm" vào lúc này là khoang số 3 nơi họ đang ở.

Nhưng thật lòng mà nói, toa số 3 cũng không hoàn mỹ như vậy, dù sao Lưu Hiểu Sa vừa rồi nói ở đây thiếu một người, Hứa Tử Lạc lại nói có thêm một người.

Đàm Thanh tin tưởng vào trực giác của Hứa Tử Lạc, Hứa Tử Lạc có thể phát giác rất nhiều điều mà hắn xem nhẹ, nhưng tin là một chuyện và hiểu là một chuyện khác.

Hắn muốn Hứa Tử Lạc giải thích ý tứ câu nói kia, nhưng cô chỉ lắc đầu, như thể không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, chẳng qua là có trực giác như vậy mà thôi.

***

_________