Chương 21: Tuyến tàu điện ngầm số 7(14.1) — Bên ngoài cửa sổ

_________

Toa số 5 giam giữ Lộ Liêu Liêu, toa số 6 và số 7 thì không rõ, Tống Quế có khả năng sẽ ở một trong các toa số 1 hoặc số 6 số 7 gì đó, nếu cô ta cũng hung hãn như Lộ Liêu Liêu thì sẽ quá nguy hiểm.

Cho nên hiện tại tính toán, có thể chứa người chỉ có mấy toa, nếu như muốn hành động dựa theo điều khoản đặc thù của ga này thì bọn họ phải nhanh chóng bố trí toa tương ứng, nếu không có thể sẽ chết hết.

Mặc dù những hành khách mới chưa trải nghiệm được sức mạnh của “Quy tắc dành cho hành khách” và “Điều khoản đặc thù” tại một vài điểm dừng đầu tiên của tàu điện ngầm số 7, nhưng họ đã trải qua những nguy hiểm do vi phạm quy tắc trong phó bản dành cho người mới bắt đầu ở nơi khác.

Bất kể những gì thông báo này nói thật hay giả, bọn họ cũng không thể đi khiêu chiến quy tắc.

Đối với hành khách cá nhân mà nói, chiến lược tốt nhất lúc này là kiểm tra xem toa số 2 phía trước hay toa số 4 phía sau có vấn đề gì không và cố gắng chọn một người bạn đồng hành đáng tin cậy.

Trương Tuấn nhanh chóng tính toán thầm trong lòng, toa số 4 quá gần với tên điên gϊếŧ người mà họ đang nói đến, nếu cửa không an toàn và bị phá xông vào thì sao? Đương nhiên vẫn là toa số 2 là tốt nhất.

Hắn không thể đi một mình, phải tìm một người có vẻ dễ xử lý và cho dù phát điên cũng có thể kiểm soát một cách dễ dàng.

Vì vậy, hắn là người đầu tiên giơ tay nói: "Tôi đi toa số 2, ai cũng đừng hòng giành với tôi, nếu muốn chết thì có thể thử xem!"

"Này! Con nhóc kia, mày đi cùng với tao!" Hắn chỉ vào Hứa Tử Lạc nói.

Dù là nam hay nữ thì đều nguy hiểm, Giang Lăng không phải vừa nói sát nhân điên cuồng là bạn cùng lớp của bọn họ sao.

Một học sinh trung học phát điên có thể gϊếŧ chết ba người lớn, hắn không dám coi thường những người khác trong tàu.

Hai nam sinh trung học nhìn vẻ mặt cũng không ổn định, thậm chí có người còn phát điên nói rằng trong tàu điện ngầm có thứ gì đó rất đáng sợ, khi được hỏi là cái gì thì do dự không dám nói, sau đó còn nói là trên tàu thiếu mất một người.

Ai biết khi nào hai người này sẽ phát điên?

Trương Tuấn chọn cô bé này, không phải không cân nhắc mối quan hệ của nó với Đàm Thanh, chỉ là lúc trước khi hắn ta yêu cầu Đàm Thanh tránh đường ở ga tàu điện ngầm, Đàm Thanh lập tức tránh ra mà không nói một lời, tự nhiên khiến hắn ta cho rằng vị đại thúc hơn ba mươi này là quả hồng mềm dễ bóp.

Hơn nữa, hắn nói đứa trẻ này chỉ là đứa trẻ hắn nhặt được trên đường chứ không phải con ruột.

Thời gian có hạn nên Trương Tuấn không chỉ nói suông mà còn hành động— khi nhìn thấy cô bé đang trốn sau lưng Đàm Thanh, hắn ta lập tức tiến lên muốn cướp người.

“Cô bé không thể ở cùng khoang với anh được,”

Đàm Thanh nhìn thoáng qua có thể biết Trương Tuấn không phải người tốt lành gì, mấy tên tiểu đệ của hắn đã chết ở toa phía sau, Trương Tuấn cũng không thèm hỏi một tiếng, hắn ta chỉ lo lắng không biết quái vật có đuổi theo gϊếŧ chết hắn ta hay không.

“Cút ra!” Trương Tuấn siết chặt nắm đấm một quyền đánh tới——

Nhưng mà Đàm Thanh lập tức nghiêng người tránh né, sau đó bắt lấy cánh tay của Trương Tuấn vặn mạnh, cả người xoay về phía sau hắn ta với động tác uyển chuyển và dứt khoát, trực tiếp đẩy Trương Tuấn xuống đất: "Đừng cử động!"

Trương Tuấn quá quen thuộc với lời nói và động tác này, quá trình này về cơ bản là giống hệt mỗi lần hắn ta bị bắt, hắn ta ngay lập tức nhận ra rằng Đàm Thanh có thể là cảnh sát, hoặc hắn cũng là huấn luyện viên võ thuật hay gì đó.

"Buông tay, buông tay!"

Trương Tuấn hét lên đau đớn.

Đàm Thanh nghiêm nghị nói: "Nếu anh còn tiếp tục không thành thật, tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc nhốt anh cùng với kẻ điên phía sau."

"Thành thật thành thật, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao? Tôi đưa nó cho anh..."

Sau khi Trương Tuấn được thả ra, ánh mắt có chút oán độc nhìn Đàm Thanh, nhưng vì chính mình hiện tại tay không tấc sắt chỉ có thể nuốt hận thù vào bụng.

Còn muốn giả bộ làm người tốt, hắn ta nghĩ Đàm Thanh chẳng qua là thấy cô bé này dễ khống chế nên muốn giữ nó cho riêng mình!

Hiện tại không thể xông lên phía trước, nhưng muốn sống sót thì phải trấn áp đám người này, Trương Tuấn lại đang đánh chủ ý tới Tô Dao Linh——

Trong túi nữ sinh kia hình như có một cây kéo rất sắc bén, nếu có vũ khí trong tay, nhìn hắn chọc chết Đàm Thanh thì đám người này không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình mà từ bỏ toa tốt nhất sao.

Vì vậy, vừa mới xoa xoa cánh tay giả vờ suy tư, Trương Tuấn thừa dịp không ai chú ý, đột nhiên chạy sang hướng khác—

Phương hướng của ghế dài.

Ngồi ở hướng đó là một nữ sinh trông có vẻ nhàn nhã thoải mái.

Tuy nhiên, hắn ta còn chưa kịp lao tới, đã bị Giang Lăng đột nhiên duỗi chân làm cho vấp ngã, sau đó giẫm lên lưng hắn.

Thiếu niên nhìn rất đẹp trai nhưng lại không có cảm giác tồn tại nói: "Muốn tìm chết sao?"

Một cước nhẹ nhàng như vậy nhưng lại không chút sai lệch giẫm trúng cột sống của hắn, như thể chỉ cần Giang Lăng dùng lực một chút hắn có thể bị tê liệt tại chỗ.

Trương Tuấn đổ mồ hôi lạnh, vừa đau vừa sợ, "Hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì với cậu..."

Giang Lăng nói: “Tấn công bạn học của tôi cũng không được.”

Trương Tuấn biết bản thân mình nhìn lầm, lần này lại đâm vào tường.

Nam sinh xinh đẹp này như thế nào còn tàn nhẫn hơn cả Đàm Thanh, Đàm Thanh chỉ là khiến hắn ta suýt trật khớp tay, tên này xác thực muốn gϊếŧ hắn ta mà!

Rõ ràng khi mọi người nói chuyện, thiếu niên này không nói được vài lời, cũng thường xuyên bị xem nhẹ, bây giờ xem ra chó không sủa cắn người còn đau hơn!

Trong khi Trương Tuấn đang thầm chửi rủa Giang Lăng là con chó trong lòng, Trần Y Nam không nhịn được liếc nhìn vài lần.

Em trai này soái quá đi…

Nhất là khi hắn một cước đá tên lưu manh này xuống đất, cảm giác thật sảng khoái.

Trương Tuấn miệng cọp gan thỏ, sợ hãi kẻ mạnh, thích bắt nạt kẻ yếu, còn cực kỳ kiêu ngạo, cô từ lâu đã không vừa mắt loại người này.

Đàm Thanh gặp qua vô số người, liếc nhìn hướng Trương Tuấn vừa chạy, biết mục tiêu của hắn là nữ sinh tóc ngắn, thành thật mà nói, vết máu trên người cô thực sự đáng sợ và hành vi cũng rất kỳ lạ nhưng cô cũng ở trong tàu và là người duy nhất có vũ khí.

Lúc trước mọi người đều cho rằng cô là quái vật, bị quy tắc của nhà ga trước đánh lừa, suy nghĩ quá nhiều, hiện tại nếu không có gì ngoài ý muốn thì những hành khách trông như học sinh cấp ba này chắc có lẽ không có vấn đề gì.

Cho nên, lá gan xấu xa của Trương Tuấn lại nở ra.

Hắn ta chỉ muốn nhân lúc Tô Dao Linh mất cảnh giác và cướp lấy chiếc kéo, nếu có vũ khí này, hắn ta có thể uy hϊếp những người khác.

Không ngờ Giang Lăng phản ứng nhanh hơn, một đòn hạ gục hắn, ngược lại nhìn như sự hung ác của hắn chẳng khác gì một con hổ giấy.

Kỳ thật cũng không phải Trương Tuấn quá cùi bắp, nếu không hắn cũng lăn lộn không không khác gì ba tên tiểu đệ chân chó của mình. Nguyên nhân chủ yếu là Đàm Thanh quá chuyên nghiệp, Giang Lăng phản ứng quá nhanh, ra tay khí lực lớn, lúc này đem so với Trương Tuấn giống như là một tên ngốc.

Mà sau khi hắn ta lăn vài vòng, ngay cả Chung Điển và những người khác cũng lập tức có cảm giác nguy cơ.

Trương Tuấn cướp Đàm Thanh và đám học sinh cấp ba đó nhưng không thành, bây giờ chẳng phải hắn ta sẽ đánh chủ ý vào trên người những sinh viên đại học này sao?

Vì vậy, Chung Điển giành trước nói: "Chúng tôi bên này có rất nhiều người, nếu anh mà dám ra tay chúng tôi không phải chỉ nói suông đâu, chúng tôi thật sự sẽ ném anh vào toa phía sau nhốt cùng với kẻ điên đó."

Triệu Phi Cốt cũng lên tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy! Tránh xa chúng tôi ra! Nếu không tôi và Chung ca sẽ đánh chết anh!" Hắn chỉ đang cố gắng tạo thêm thanh thế cho phe mình mà thôi. Triệu Phi Cốc cái loại trạch nam này làm sao có đủ can đảm để đánh bất cứ ai chứ đừng nói đến gϊếŧ người.

Trương Tuấn co được dãn được, "Tôi thật sự biết sai rồi, cậu có thể thả tôi đi được không? Ta sẽ không dám làm gì hết được chưa?"

Giang Lăng dời chân.

Trương Tuấn lập tức đứng dậy ho khan, xoa xoa lưng.

"Sớm muộn gì ông đây cũng sẽ khiến mày khóc lóc cầu xin tha." Trương Tuấn vẻ mặt vẫn như cũ kinh sợ, nhưng miệng tiện theo thói vẫn thấp giọng mắng.

Trùng hợp thay, thính giác của Giang Lăng rất nhạy, nghe được câu nói này.

Giang Lăng lắc đầu, thở dài, nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của Tô Dao Linh đang ngồi ở bên cạnh.

Sau đó nói với Trương Tuấn: "Tại sao anh không chịu hiểu là tôi đang cứu anh chứ?"

Trương Tuấn không nghĩ kỹ về ý tứ của câu nói này, chỉ là biết được Giang Lăng nghe thấy chính mình chửi bới, trong lòng cả kinh sợ bị Giang Lăng trả thù, tuy nhiên, sau khi chờ đợi một lúc không thấy đối phương có ý định truy cứu mới cảm thấy an tâm.

Tô Dao Linh quả thực thất vọng.

Nếu Trương Tuấn lao tới, cô tặng cho thận của hắn ta hai đường kéo, chẳng phải sẽ có hiệu quả hơn mấy lời cảnh cáo kia sao.

Có thể trực tiếp khiến loại người như hắn ta nhìn thấy mình chỉ sợ tránh không kịp, để khỏi rước thêm phiền toái.

Nhưng những gì Giang Lăng làm thực ra là đúng, tình huống ở nhà ga này rất kỳ lạ, khoảng cách trạm cuối cũng chỉ có duy nhất một trạm này nên tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy được, hơn nữa, âm thanh thông báo còn méo mó vô cùng, nói rõ hoàn cảnh nơi này cùng một số điểm dừng khác có thể hoàn toàn khác nhau.

Nói cách khác, càng nguy hiểm hơn và dễ dàng khiến cho người ta bị đồng hóa, bị ăn mòn.

Trương Tuấn bây giờ là một tên ngu với mạch não bất thường, nhưng nếu bị thương và phát điên, không chừng sức chiến đấu của hắn ta có thể tăng gấp bội.

Nhân viên phục vụ đã không xuất hiện kể từ khi nó tự động bốc cháy và điên cuồng bỏ chạy, Tô Dao Linh vẫn chưa rõ liệu có thể gặp phải người giấy hay không, nhưng may mắn cô vẫn còn hai chiếc kéo trong tay, tốt hơn nhiều so với không có vũ khí.

Trương Tuấn bởi vì bị Giang Lăng bắt quả tang ý nghĩ thực sự trong lòng, sau lại bị Đàm Thanh và Chung Điển cảnh cáo, cảm thấy chột dạ nên định trốn vào trong góc.

Vừa quay người lại, đã nhìn thấy một khuôn mặt không có chút máu, hốc mắt trũng sâu, thần sắc có chút điên cuồng xuất hiện trước mặt.

Trương Tuấn: "Má nó!!!!——"

Hắn ta lùi lại quá nhanh nên té ngã dập mông trên đất, lại thêm một vết bầm tím trên cơ thể.

Nhìn kỹ hơn, phát hiện ra đó là một trong những học sinh trung học đó, tên cậu ta là gì, Trương Bằng Phi?

Đúng, chính là cậu học sinh trung học cao lớn khỏe mạnh với đôi mắt như bệnh nhân tâm thần này.

Bây giờ học sinh trung học đều cứng như vậy sao?

Một người một tay gϊếŧ chết ba gã huynh đệ trưởng thành của mình, người còn lại giẫm đạp mình dưới chân gần như bị liệt, bây giờ ngay cả tên điên này cũng dám xông tới.

Trương Bằng Phi nhìn giống như sắp phát điên, cậu ta nhìn chằm chằm vào Trương Tuấn: "Nếu mày dám tấn công cậu ấy, tao sẽ gϊếŧ mày ngay lập tức!"

"Cậu ấy, cậu ấy là ai...?"

Sự khủng bố và đe dọa trong câu nói đó thực sự khiến lão đại Trương Tuấn toát mồ hôi lạnh, đến mức không kịp phản ứng.

Hắn ta có thể nhìn ra được, không giống như lời đe dọa của tên đeo mắt kính Chung Điển kia, sát ý trong mắt thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này— cậu ta không hề nói đùa, cậu ta thực sự có thể sẽ gϊếŧ chết hắn ta!

Trương Bằng Phi chỉ vào Tô Dao Linh cách đó không xa.

Trương Tuấn ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện một ánh mắt nguy hiểm không kém, vừa quay lại, hắn ta nhìn thấy một học sinh trung học có chút thấp bé, cũng là sắc mặt vặn vẹo và điên cuồng.

Tình huống thế nào, nữ sinh tóc ngắn này lấy được kịch bản gì? Vì cái gì bạn học xung quanh cô một người so với một người lại càng đáng sợ hơn và tại sao họ lại phải bảo vệ cô?

Trương Tuấn tự nhiên không thể hiểu được tâm lý của Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa vào lúc này, bọn hắn gần như bị tàu điện ngầm bức cho phát điên, chỉ có Tô Dao Linh mới có thể cứu được bọn hắn, ý nghĩ này xâm nhập vào trong óc và dần dần trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Bọn hắn còn có thể nghe thấy những thứ mà đám người này không thể phát hiện được——

Ví dụ như, một giọng nói cứ liên tục xì xào bàn tán bên tai, mặc dù che lại lỗ tai cũng không có ích gì.

Còn có con dê trên tàu kia, con dê kia…

Con dê đó...! ! ! !

Tuy nhiên, sẽ có ngày càng nhiều dê xuất hiện trên tàu…

Chắc chắn sẽ.

Nghĩ tới đây, Trương Bằng Phi lộ ra mỉm cười.

Mà nụ cười này trong mắt Trương Tuấn là cực kỳ điên cuồng và biếи ŧɦái, hắn ta không khỏi bò về phía sau và chạy đến trong góc, cách xa những học sinh cấp ba này.

***

Cặp kính của Chung Điển phản chiếu dưới ánh đèn, hắn nhìn Giang Lăng: "... Bạn học của em ổn chứ?"

Dù sao Giang Lăng là người bình thường duy nhất trong số những học sinh trung học nhìn qua trông có vẻ kỳ quái này.

Ai biết Giang Lăng lại không khách khí chút nào, thậm chí còn không thèm nói dối.

"Tôi không biết, có lẽ đã sắp phát điên rồi."

Hắn còn bồi thêm một câu, "Tốt nhất là các người đừng chọc bọn họ."

Chung Điển và những người khác im lặng lùi lại vài bước: "..."

Cảm ơn rất nhiều vì sự trung thực của cậu.

Bây giờ đối với Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa đang ở trên bờ vực điên cuồng mà nói, người duy nhất có thể cứu được bọn họ là Tô Dao Linh, Tô Dao Linh là tấm vé và hy vọng sống sót của bọn họ.

Đừng nói là Trương Tuấn, cho dù là Giang Lăng muốn tấn công Tô Dao Linh, Trương Bằng Phi và Lưu Hiểu Sa chắc chắn sẽ không chút do dự nhào tới, cắn đứt cổ họng Giang Lăng.

Giang Lăng: ...Tôi đã làm gì sai mà lại dùng cách so sánh này?

"Chúng ta không có nhiều thời gian"

Đàm Thanh nhìn vào thời gian trên thanh lăn, bởi vì đây không phải là đếm ngược theo từng con số mà là phụ đề con số xuất hiện dưới thanh lăn nên việc đếm ngược đổi mới không được chính xác lắm.

Thời gian hiển thị ở trên bây giờ chỉ còn lại ba phút.

Chuỗi đếm ngược này giống như chiếc đồng hồ kỹ thuật số của một quả bom hẹn giờ, một lần nữa khiến mọi người cảm thấy nguy hiểm.

Đàm Thanh nói: “Chúng ta phải nhanh chóng phân bổ toa tàu và số người trên mỗi toa.”

Lời nói của hắn vẫn có chút sức thuyết phục, dù sao thì Đàm Thanh cũng có vẻ là người tốt và là người lớn tuổi nhất ở chỗ này.

"Cho dù chúng ta phân chia như thế nào thì ưu tiên hàng đầu vẫn là bảo vệ trẻ em",

Đàm Thanh theo sau nói: "Nhưng tôi sẽ không chiếm vị trí cùng Tiểu Lạc một chỗ, tôi càng tin tưởng Giang Lăng, cậu ấy nhìn qua là một học sinh ngoan. Nếu có thể, tôi đề nghị nhường toa số 2 cho hai người họ."

Mấy người không ngờ rằng Đàm Thanh sẽ tách mình ra khỏi Hứa Tử Lạc, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu Đàm Thanh muốn vì cô bé mà chiếm khoang an toàn nhất, e rằng những người khác sẽ không đồng ý.

Đây là thời điểm sinh tử, không phải lúc xếp hàng nhường nhịn.

Giang Lăng nói: “Tôi không biết chăm sóc trẻ con.”

Đám sinh viên đại học không khỏi nhìn hắn.

Chung Điển cũng thầm nghĩ trong lòng.

Không ai có thể từ bỏ cơ hội cho không như vậy, trừ khi Giang Lăng còn có mối bận tâm khác, liệu có phải hắn lo lắng nếu ngồi cùng toa với một đứa trẻ, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, đồng đội không những không thể giúp đỡ mà còn có thể sẽ kéo chân sau?

Vừa nghĩ như thế, cách tốt nhất đối với bọn họ là tìm một người đáng tin cậy và có năng lực để làm đồng đội cùng chung một chỗ.

Ví dụ như Đàm Thanh, người này đến giờ xem như nhân phẩm không tệ, so với những bạn học khác— ban đầu hắn ta không quen biết Triệu Phi Cốc và những người khác, mấy người họ thậm chí không phải là cùng một khoa, chỉ là đang trên đường chạy trốn tạm thời hợp thành một nhóm.

Mặc dù mức độ tín nhiệm của mọi người cao hơn so với mấy học sinh trung học kia, nhưng tai vạ đến mệnh ai nấy lo.

Trong trường hợp này, tốt hơn nên chọn Đàm Thanh.

Trần Y Nam theo bản năng càng tin tưởng Mạnh Âm cũng đều là nữ sinh, "Tôi và Mạnh Âm học tỷ cùng một nhóm."

Chung Điển đang định mở miệng lôi kéo Đàm Thanh, nhưng Giang Lăng lại nói: “Tôi sợ không ai khác ngoài anh có thể chăm sóc đứa trẻ này. Hơn nữa, không ai có nghĩa vụ phải bảo vệ nó, vì vậy tốt nhất là anh cùng nó chung một toa đi."

Hứa Tử Lạc cũng nắm chặt Đàm Thanh, “Cháu không muốn ở cùng bọn họ, bọn họ rất nguy hiểm.”

Đàm Thanh nhìn Giang Lăng: "Nhưng nếu tôi ở cùng cô bé, vậy toa..."

Giang Lăng không thèm để ý: “Không chỉ có một toa an toàn.”

Nhìn thấy Đàm Thanh lựa chọn cô bé, Chung Điển cũng không thể lại mở miệng, lựa chọn của hắn chỉ còn lại Triệu Phi Cốc cũng đều là nam sinh.

Tuy nhiên, vào lúc này, Triệu Phi Cốt đang đứng cạnh cửa sổ lại hét lên: "Nhìn, nhìn... Mau nhìn ra ngoài! Bên ngoài cửa sổ là cái gì vậy!!!"

_________