Chương 10: Côn ŧᏂịŧ đâm mạnh đến mức chạm vào hoa tâm (H)

Nơi hai người gặp nhau là một đống hỗn độn, trong phòng thay đồ yên tĩnh, dâʍ ŧᏂủy̠ ra từ những đường gấp nếp của da thịt, cặρ √υ" căng tròn của Lâm Thiển đung đưa theo cơ thể cô.

Bùi Hành Trì không khỏi dùng lòng bàn tay ôm trọn rồi nâng một bên ngực lên miệng, đầu lưỡi linh hoạt vẽ những vòng tròn trên bầu vυ", mài nhuyễn, bàn tay rảnh rỗi của anh quen thuộc mà kí©h thí©ɧ những điểm mẫn cảm khác trên cơ thể người phụ nữ khiến cô rêи ɾỉ.

Nếu miêu tả mỗi người phụ nữ như một loài hoa, Kiều Mộ Ngưng là một bông hồng đỏ mỏng manh, còn Lâm Thiển lại là một bông hoa huệ tinh khiết. Đôi mắt hé mở của cô ấy mê ly và đôi môi đỏ, ẩm ướt khi hôn. Để khiến bản thân cô thích thú hơn, anh không vội vàng, anh muốn từ từ khơi dậy ham muốn bên trong cô từng chút một.

"Ưm a ..."

Đầu nhũ hoa bị người đàn ông cuồng nhiệt mυ"ŧ lấy quấn lấy, dươиɠ ѵậŧ to lớn liên tục cắm vào hoa huyệt, âʍ ɦộ tê dại, bên trong co quắp giật giật, Lâm Thiển ngẩng đầu muốn cắn người đàn ông một cái, người đã đưa cô vào vòng xoáy của tìиɧ ɖu͙© trong hôn nhân này, phía dưới của cô lại càng trống rỗng, ngứa ngáy vô cùng, cô thật sự muốn cho người đàn ông đâm vào hết cỡ.

Nhận thức nguy hiểm này khiến cô tỉnh giấc trong giây lát, cố gắng gượng dậy khỏi người đàn ông, nhưng đôi tay mạnh mẽ đó đã giữ chặt cô lại và ngăn cô rời đi. Côn ŧᏂịŧ ngay lúc ấy đã đâm thẳng vào trong hoa tâm.

Lâm Thiển toàn thân chấn động, ngón chân khuỵu xuống vì lực đẩy dồn dập, côn ŧᏂịŧ mềm mại trong hoa huyệt cũng co rút lại, liều mạng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ dày cộp không buông ra.

“A..." Bùi Hành Trì thở hổn hển nặng nề, cầm những ngón tay mềm mại của cô và nhanh chóng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của anh.

“Lâm Thiển, nhìn nó đi, chính âʍ ɦộ của em đã khiến tôi ra.”

Cả mặt cô đỏ bừng khi nghe người đàn ông rêи ɾỉ và phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vào trong một góc phòng thay đồ.

Vừa rồi... chính thứ này đã tiến vào trong cơ thể cô, khiến cô đạt đến độ kɧoáı ©ảʍ, và chảy thật nhiều dịch mật...

“Lâm Thiển, em thật đẹp..." Giọng Bùi Hành Trì khàn khàn và u ám, đầu lưỡi anh liếʍ vành tai ửng hồng của người phụ nữ, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, “Vừa rồi không thoải mái sao?”

Côn ŧᏂịŧ hung tợn này không hợp với khuôn mặt tuấn tú dị thường này, và người đàn ông tiếp tục: "Hôm nay tôi đã hứa với em sẽ không bắn vào, nhưng lần sau hãy làm điều đó trên giường, tôi muốn xuất tinh trong cơ thể của em."

"Ai có lần tiếp theo với anh?"

Lâm Thiển đỏ mặt, từ chối, nhưng lời nói của cô ấy nhẹ nhàng, giống như một cô người yêu nhỏ đang làm nũng vậy.

Đôi bàn tay đó lại đang vuốt ve mông cô, dư vị của cơn cực khoái vẫn chưa hoàn toàn trôi qua, hoa cánh hoa nhạy cảm của cô đang run rẩy, cô vặn vẹo, nhưng cô không thể thoát khỏi xiềng xích mạnh mẽ của người đàn ông.

“Để tôi dậy…”

“Đừng sợ, hôm nay em rất mệt, tôi sẽ không làm nữa.”

Bùi Hành Trì cười buông ra, nhìn người phụ nữ xoay người rồi nhanh chóng mặc váy vào, eo của cô thon thả, quyến rũ như rặng liễu.

Cả hai đều không đề cập đến chuyện ban nãy côn ŧᏂịŧ dày của người đàn ông lấp đầy hoa huyệt chặt chẽ của người phụ nữ.

“Đưa cho tôi.” Lâm Thiển vừa thay quần áo vừa nói với giọng nhỏ như muỗi.

“Đưa cái gì?”

“… Quần áo của tôi.”

“Cái này?” Người đàn ông móc ngón tay vào chiếc qυầи ɭóŧ mỏng, lắc nó trước mặt cô rồi lấy lại.

Lâm Thiển nhào về phía trước, nhưng lại rơi vào vòng tay của người đàn ông và bị anh ăn không ít đậu hũ*.

(*) “Ăn đậu hũ”: Chiếm tiện nghi, ý chỉ Bùi Hành trì sờ soạng được không ít chỗ trên người Lâm Thiển.

“Tại sao anh lại là người như thế này!” - Mất công anh trưng ra bộ mặt hoà nhã lúc trước.

“Tại sao lại thích thẹn thùng như vậy?” Bùi Hành Trì nhìn chằm chằm cái miệng hồng hào của cô, lại không nhịn được mà hôn xuống.

"Đưa quần áo cho tôi, tôi về."

Trong lòng Lâm Thiển cảm thấy khó chịu, không nói cái gì không có nghĩa là không xảy ra chuyện, vừa rồi côn ŧᏂịŧ đi vào vào trong cô khiến lòng tràn đầy kịch liệt thỏa mãn, đỉnh tim run lên...

Cô chưa từng nghĩ có ngày đó cô ấy sẽ làm điều gì đó có lỗi với chồng mình.

Khương Đào...

Cô xấu hổ nhắm mắt lại.