Chương 47

Tiêu Nhiên dán chặt đôi mắt vào bình hoa bên cửa sổ, cô vừa mới tỉnh dậy, trong phòng lại không phát hiện ra một ai. Cổ họng khô cạn, đem tới cho người ta cảm giác khó chịu, cô muốn uống một ly nước.

Toàn thân không có sức lực mà với tới tủ đầu giường. Tiếng ‘ choang ’ vang lớn một cái, bình nước đã rơi xuống đất. Cô cũng không tránh được liên luỵ mà nằm ở nền đất. Cảm giác cánh tay đau đớn vô cùng.

Thế nhưng Tiêu Nhiên vẫn cắn chặt răng , không cho phép bản thân phát ra tiếng động đau đớn. Giống như cứng đầu, lại giống như mạnh mẽ vượt qua không sợ đau đớn.

Bỗng từ phía sau Phong Lạc Ngôn nhấc bổng cô lên, cả cơ thể cô nằm trọn trong vòng tay anh. Ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc, đối với Tiêu Nhiên như một loại cảm giác an toàn kì lạ.

Anh từ hướng trên cao nhìn cô trong lòng, vòng tay bỗng siết chặt: “ Ở bên cạnh anh, em không được phép một mình chịu đựng bất cứ thứ gì ”

Đáy mắt đột nhiên dâng lên chua xót, mắt ươt ướt nước, sống mũi cay cay. Nước mắt bỗng chốc không nhịn được mà rơi xuống, cô tựa vào l*иg ngực anh, cảm nhận tiếng trái tim anh mãnh liệt đập.

Anh đặt cô ngồi trên giường, một tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Phong Lạc Ngôn hiện tại ôn nhu như vậy, giống như là một người đàn ông khác, không phải con hắc lang mà người người khϊếp sợ. Cũng không giống với người đã ức hϊếp cô ngày hôm qua, nhớ lại lúc đó, cô chưa từng thấy anh đáng sợ như vậy.

“ Nhiên Nhiên ” Anh nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh cô, ôn tình như nước ngắm nhìn gương mặt có chút nhợt nhạt, đôi môi hồng nhuận có chút nứt nẻ khô khốc.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn đọng nước. Mang lại cảm giác diễm lệ ôn nhu khác lạ, khiến người ta không khỏi đắm say.

Anh nắm lấy gáy cô, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi khô khốc một nụ hôn. Anh nắm lấy thế thượng phong, chiếc lưỡi như con rắn nhanh nhẹn tách hàm răng cô ra. Tham lam hút hết tất cả ngọt ngào của đôi môi, cô không kháng cự, chỉ đặt tay lên l*иg ngực anh. Ngăn nụ hôn của anh sâu hơn.



Anh đương nhiên biết ý đồ của cô, lại càng cố ý khiến nụ hôn sâu hơn. Cô vốn dĩ bị bệnh hơi thở cũng yếu đi, phút chốc đã thiếu dưỡng khí. Lúc này anh mới buông đôi môi cô ra, bình tĩnh cười đưa ngón tay lên miết qua đôi môi.

Cô như chú cá nho thoi thóp gặp lại dòng nước mát, tham lam hít thở không khí: “ Anh..vô liêm sỉ ”

“ Phong Lạc Ngôn anh là người có liêm sỉ nhất trong mắt người khác. Nhưng khi đứng trước mặt em, anh chưa từng nghĩ qua mình có liêm sỉ ”

“…” Lời này của anh đúng là khiến Tiêu Nhiên cạn lời, cô chưa từng nghĩ tới anh có thể mất hết liêm sỉ thế này.

“ Thế nhưng lần này là em vu oan cho anh. Anh chỉ muốn dưỡng ẩm cho đôi môi nứt nẻ của em mà thôi ” Anh lấy tay miết qua đôi môi cô, vô cùng dụng ý nói.

“ Em có son dưỡng ẩm ” Cô không muốn anh dùng cách này giúp cô dưỡng ẩm. Cô có son dưỡng, có thể tự mình thoa.

Anh nhếch môi, không thể không giễu cô ngốc: “ Đôi môi của anh chính là son dưỡng tốt nhất ”

Cô im bặt, nhắm mắt chỉ muốn nghỉ ngơi. Bỗng anh gọi cô: “ Nhiên Nhiên ! ”

“ Hửm ? ”

“ Tất cả tổn thương của em, anh đều chịu trách nhiệm ” Anh kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “ Xin lỗi, là anh đã tổn thương em ”

Việc này cũng một phần là do lỗi của cô, nhưng anh lại chủ động nhận lỗi trước. Trong lòng cảm thấy có chút chua xót khó hiểu, rõ ràng anh ôn nhu như vậy, nhưng lại có thể trở nên đáng sợ như thế…



Quả thật giống như hai con người khác nhau.

“ Không..không sao ”

Anh thở dài một cái, cánh tay bình tĩnh xoa đầu cô, mùi hương trên người cô không ngờ lại có thể khiến anh cảm thấy bình yên như thế…

“ Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được rời xa anh. Được không ? ”

Cô trầm ngâm, tại sao đột nhiên anh lại nói như vậy ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi sao. Lời nói của anh quả thật có chút khó hiểu. Nói thật ra, cô không có lựa chọn, cô chỉ có thể ở bên cạnh anh. Làm một người vợ thật tốt, đem tới cho người cha đáng kính của cô các lợi ích thương mại mơ ước.

Cơn sóng lòng trào ra, mặc kệ lời anh nói có ý gì, cô chỉ có thể thỏa hiệp.

“ Được ”

Mùa thu không hẹn mà tới, những chiếc lá xanh mơn mởn trên các vòm lá ngày nào bỗng chuyển vàng. Phút chốc nhờ một cơn gió mà rơi xuống nền đất, khung cảnh trên con đường với hai hàng cây bị sắc vàng bao trọn. Những chiếc lá vàng hai bên mép đường tạo nên khung cảnh thơ mộng. Hệt như bức tranh mùa thu được cuộc sống vẽ lại.

Tiêu Nhiên quen đi bộ qua con đường này, kể từ khi nhận công việc ở công ty luật, mỗi ngày cô đều đi qua đây. Vừa hay mùa thu vừa tới, cảm giác thơ mộng giống như ban cho người ta sức lực để tiếp tục làm việc. Khi hạnh phúc thiên nhiên sẽ thật đẹp đẽ, khi buồn đau thiên nhiên sẽ an ủi bạn.

Chỉ có thiên nhiên mới bao dung như vậy…