Chương 46

Ga giường đã được thay mới, trên người cô lúc này cũng là một bộ đồ ngủ sạch sẽ màu xanh nhạt. Trong lòng dâng lên một chút chua xót khó hiểu, chỉ là thân thể khó chịu, đầu lại như bị búa bổ đôi tạm thời không thể bước xuống được.

Cảnh tượng xảy ra cách đây vài giờ, quả thật có chút không muốn nhớ lại...

Tiếng gõ cửa đoạn cắt suy nghĩ của Tiêu Nhiên, cô mệt mỏi lên tiếng: “ Có chuyện gì vậy ? ”

Bên ngoài vang lên tiếng nói của người giúp việc: “ Phu nhân, tới giờ ăn tối rồi ”

Tiêu Nhiên nhíu mày, chỉ là thực sự rất đau đớn, hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi: “ Tôi muốn ngủ một chút, không cần gọi tôi ”

“ Vâng phu nhân, vậy người nghỉ ngơi đi ạ ” Sau đó bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân, không bao lâu sau liền an tĩnh trở lại.

Đồng hồ đã điểm mười hai giờ từ lâu, nhưng Ngôn gia vẫn chưa trở về nhà. Lục quản gia đợi trước sảnh chính đã rất lâu, cuối cùng cũng đợi được anh. Phong Lạc Ngôn bước xuống xe, chiều hôm nay anh vì một cuộc gọi mà vội vã rời đi cũng không ai biết có chuyện gì quan trọng.

“ Ngôn gia về rồi ạ ” Lục quản gia cung kính nói.

Phong Lạc Ngôn mi tâm khẽ động, tay khẽ day day chán, dường như rất mệt mỏi.Anh vững vàng bước vào nhà, lại quay qua quản gia hỏi: “ Phu nhân đâu ? ”

Lục quản gia đột nhiên giật nảy, lại cảm thấy không biết hồi đáp anh ra sao: “ Phu nhân cô ấy…”

Không cho Lục quản gia nói hết câu, anh quay đầu lại, gắt gao nhìn ông: “ Cô ấy thế nào ?”

“ Tối hôm nay phu nhân nói muốn nghỉ ngơi nên không ăn cơm tối. Cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng, chúng tôi lại không dám làm phiền phu nhân.. ”

Phong Lạc Ngôn giơ tay làm một động tác dừng lại, lạnh lẽo và không cho người khác cơ hội, phong cách điển hình của Phong Lạc Ngôn anh. Chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay anh đột nhiên trở nên thu hút, khiến người ta cảm thấy mê hoặc.

Phong Lạc Ngôn đi lên tầng ba, đứng trước phòng nắm lấy tay nắm cửa. Âm thanh nặng nề truyền tới một tiếng, cánh cửa phòng mở ra. Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi anh, là mùi của hoa tươi mà cô đã cắm. Mùi hương nhẹ nhàng, thanh dịu mà lại dễ dàng khiến anh bị thu hút.

Căn phòng không một ánh đèn, chỉ có ánh sáng hắt hiu từ cửa sổ chiếu vào, tông màu cam khiến căn phòng bớt đi chút lạnh lẽo. Ánh sáng hắt tới gương mặt người con gái nằm an tĩnh trên giường, lộ ra đôi lông mày đang nhíu chặt, mi tâm không hề giãn ra.



Phong Lạc Ngôn cảm nhận được bất thường trên người cô, anh nửa quỳ nửa ngồi trên giường, đưa trán mình chạm vào vầng trán cô.

Mi tâm của anh khẽ động, cô là bị sốt tới nỗi mê man…

Ánh sáng hắt hiu vẫn chiếu vào căn phòng, Phong Lạc Ngôn để chân hình chữ ngũ, ánh mắt mệt mỏi lại thâm trầm dán vào thân ảnh người phụ nữ nằm trên giường.

Vị bác sĩ nghiêm túc khám cho cô, căn phòng luôn để điều hoà đột nhiên lại làm ông đổ mồ hôi. Cảm nhận được khí thế của người đàn ông phía sau, khiến sống lưng ông chợt đổ mồ hôi lạnh. Ông tháo ống nghe xuống, quay lại phía anh mà nói: “ Ngôn gia ”

Phong Lạc Ngôn lấy từ bao thuốc ra một điếu thuốc, vốn dĩ là định châm lửa. Nhưng đột nhiên lại khựng lại, cánh tay dừng lại giữa không trung, nghĩ ngợi gì đó xa xăm.

Bác sĩ đi tới bên cạnh Phong Lạc Ngôn, khép nép gọi: “ Ngôn gia ”

“ Nói ”

Một luồng khí lạnh đột ngột truyền tới, khiến sống lưng bác sĩ thẳng tắp, không rét mà run. Hít mạnh một cái, ông bắt đầu tập trung vào chuyên môn: “ Phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là hao tổn thể lực dẫn tới sốt cao, mê man. Tôi sẽ kê cho phu nhân một số thuốc bổ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục thôi ”

Phong Lạc Ngôn ném điếu thuốc xuống, phủi tay một cái, nói vọng ra cửa: “ Triết Nam, tiễn khách ”

Tiếng mở cửa nặng nề mở ra, nam nhân từ bên ngoài vào, lập tức đưa người bác sĩ ra khỏi phòng ngủ: “ Bác sĩ, tôi tiễn ông ”

Căn phòng phút chốc lại vắng lặng như tờ. Anh đứng dậy cởi cà vạt ra, chiếc cổ áo đột nhiên hờ mở, thấp thoáng nhìn thấp nước da màu đồng.

Phong Lạc Ngôn đi tới bên giường ngủ, ở vị trí thường ngày hay nằm. Cô hơi nghiêng đầu, quay lưng lại với anh. Tư thế quen thuộc như vậy, hôm nay cô lại không ngủ an ổn. Dường như cô run lên một chút, trán lại lấm tấm mồ hôi vì sốt cao. Đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt, không hề giãn, dù khi ngủ cũng cảm nhận đau đớn trên gương mặt.

Phong Lạc Ngôn đột nhiên rời giường, lập tức mở cửa phòng tắm. Một lát sau liền cầm trên tay một chiếc khăn ướt, đi tới nửa quỳ nửa ngồi trên giường. Chiếc khăn trên tay anh chạm vào từng vùng da thịt nóng ran của cô, giống như xoa dịu chúng. Tiêu Nhiên cũng an ổn trở lại, chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

Buổi sáng ở Lạc Viên thường có hương hoa thoang thoảng, rất nhiều loại hoa là do Phong Lạc Ngôn sai người trồng sau khi cô vào ở. Trong phòng tràn ra một hương thơm nhè nhẹ, bên cửa sổ là một lọ hoa cát tường vừa cắm. Loại hoa mà anh tặng cô ngày tốt nghiệp, mong muốn cát tường may mắn.