Sáng hôm sau, Tiêu Nhiên bị tiếng ồn ào dưới tầng đánh thức. Cô bước chân xuống giường, sau khi thay đồ liền rời khỏi phòng ngủ. Cô mặc chiếc váy màu trắng dài qua đầu gối, mái tóc được búi gọn ở sau gáy.
Tiêu Nhiên đi chân trần, tay nắm bên cạnh cầu thang. Cô đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống phòng khách, thân ảnh to lớn của người đàn ông đoạn ngồi giữa sofa. Trên tay anh kẹp một điếu thuốc lá, làn khói trắng theo đôi môi mờ ảo lan ra.
Đáng chú ý hơn là bên cạnh anh còn có ba người đàn ông. Nhìn sơ qua, Tiêu Nhiên nhìn ra họ đều đã là người trung niên. Một người ngồi bên trái cùng hai người ngồi ở bên phải, người ngồi bên trái có khi đã ngoài ngũ tuần. Hai người ngồi bên phải luôn cung kính nhìn Phong Lạc Ngôn, chỉ có người bên trái là bình tĩnh ngồi.
Quét mắt nhìn xuống sàn nhà, một nam một nữ quỳ dưới đất. Tiêu Nhiên có hơi hoảng hốt, trên người cả hai nhem nhuốc, máu tươi dính trên quần áo, hơn nữa người nam còn bị thương. Khi người nam ngẩng đầu, vừa hay khiến cô nhìn thấy khuôn mặt, là Phong Lạc Khởi !
Bên cạnh anh là một người phụ nữ, chính là người ở bữa tiệc ngày Phong Lạc Ngôn lộ diện. Cô ngồi đối diện với bà ta.
Phong Lạc Ngôn đột nhiên quay lưng, nhìn thấy cô liền cười khẽ, tay làm động tác gọi cô đi xuống. Tiêu Nhiên đi xuống cầu thang, ánh mắt ba người nhìn chăm chăm cô, cảm giác ngượng ngập bao trùm cả người Tiêu Nhiên.
Ai ngờ hai người kia lại đứng dậy, cúi đầu chào cô: “ Chị dâu, lần đầu gặp mặt. Chào chị ”
Cô không hiểu chuyện gì, ngượng ngập gật đầu một cái. Nụ cười trên môi bỗng căng cứng. Phong Lạc Ngôn cười khẽ, lên tiếng: “ Nhiên Nhiên, còn không mau chào Tam gia một tiếng ” Lời này của anh, là giải vây cho cô.
Cô còn nhớ, anh từng nhắc tới Tam gia, anh nói ông ấy là người trên vạn người dưới một người trong giới hắc đạo. Hơn nữa, còn là người trong gia tộc Phong thị.
“ Tam gia. Chào ông ”
Tam gia gật đầu một cái, quay lại nhìn Phong Lạc Ngôn nói: “ Ngôn gia, việc này nên giải quyết như thế nào ? ”
Phong Lạc Ngôn dường như không quan tâm Tam gia nói, lại vỗ vỗ bên cạnh mình, ý nói Tiêu Nhiên ngồi xuống. Tiêu Nhiên ngồi xuống bên cạnh Phong Lạc Ngôn, nhưng không khí ở nơi này căng thẳng tới mức làm cô thở mạnh cũng không dám.
“ Ngôn gia, anh là đương gia của Phong thị, đương nhiên hai chúng em và bố đều nghe theo an bài của anh ”
“ Đúng vậy, Ngôn gia ”
Tiêu Nhiên nhìn hai người ngồi bên phải, họ mở lời liền kẻ tung người hứng, không hề có sơ hở, trong lời nói bảy phần nịnh nọt Phong Lạc Ngôn.
Chỉ là hai người này gọi Tam gia là bố, vậy không phải Tam gia này chính là chú của Phong Lạc Ngôn sao ? Từ trước tới nay, cô chưa từng nghe anh nhắc tới người thân nào khác.
Phong Lạc Ngôn liếc qua Triết Nam đứng bên cạnh một cái, một sấp ảnh từ tay Triết Nam lập tức nằm gọn trước mặt Phong Lạc Khởi và mẹ anh ta.
“ Âm mưu gϊếŧ chết đương gia Phong gia. Anh trai, anh nghĩ xem, tôi nên xử lí anh như thế nào ? ” Phong Lạc Ngôn vòng tay qua ôm lấy eo cô, điếu thuốc trong tay bị dụi vào gạt tàn. Không khí vẫn còn hương thuốc lá thoáng qua.
“ Thắng làm vua thua làm giặc. Lần này tôi đã thua, anh có thể gϊếŧ chết tôi ” Phong Lạc Khởi ngước mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Phong Lạc Ngôn cười khẩy, coi lời anh ta nói như hài kịch: “ Gϊếŧ chết anh ? Phong Lạc Khởi, loại người như anh không xứng có được cái chết ”
Cô nhìn qua bên cạnh, nụ cười trên môi anh hoàn toàn không hề có ý cười. Mà nó hoàn toàn nhuộm màu hận ý.
“ Mẹ tôi..anh hãy tha cho bà. Chuyện của anh và tôi, bà ấy không có quan hệ. ”
Người đời nói, chỉ duy có tình mẫu tử là thứ tồn tại duy nhất.
Nhưng vậy thì sao chứ ? Lẽ nào tình mẫu tử của Phong Lạc Ngôn anh là rác, còn anh ta thì cao cả sao ?
“ Không có quan hệ ? ” Phong Lạc Ngôn cười lớn một tiếng. Nhưng tiếng cười của anh giống như đã hoá thành thù hận, âm thanh từ địa ngục vọng ra, không thể vãn hồi: “ Phong Lạc Khởi, anh hồ đồ rồi sao ? ”
Phong Lạc Ngôn nhìn người phụ nữ quỳ bên cạnh, bỗng nhiên cười lạnh. Cô nhìn thấy anh châm lên một điếu thuốc khác, đó là hành động lúc anh không thể giữ bình tĩnh thường làm.
“ Năm đó bà hại chết mẹ tôi như thế nào ? Lẽ nào bà quên rồi ? ”
“ Phong Lạc Ngôn, tao không hề hại chết mẹ mày” Người phụ nữ ngước lên nhìn Phong Lạc Ngôn, nói ra nhẹ bẫng: “ Tuyên Thánh…là bà ta tự mình hại mình ”
Tuyên Thánh ?
Thì ra đó là tên của mẹ ruột Phong Lạc Ngôn. Từ trước đến giờ anh không nhắc về gia đình, hóa ra lại là cả một bi kịch như vậy…
Phong Lạc Ngôn rít một hơi thuốc, làn khói tản ra, vị cay nồng đi tới phổi: “ Bà làm thế nào quyến rũ lão gia tử ? Làm thế nào sinh ra Phong Lạc Khởi ? Lẽ nào bà quên rồi ? ”
Phong Lạc Ngôn dùng ánh mắt khinh dè nhìn bà ta. Năm đó bà ta dùng cách nào quyến rũ lão gia tử. Dùng cách nào sinh ra Phong Lạc Khởi để có thể bước chân vào Phong gia. Rõ ràng khi đó bà ta đã biết ông ấy là người có vợ, nhưng vẫn không từ bỏ ý định…
Nếu như sau đó không phải có sự xuất hiện của anh, e rằng bà ta sớm đã như ý nguyện trở thành phu nhân Phong gia.