Chương 42

Người phụ nữ quỳ dưới đất bỗng rít lên, căm phẫn gạt đi chữ quyến rũ anh vừa nói: “ Quyến rũ ? Mày nghĩ nếu như ông ấy không muốn, tao có thể làm điều đó sao ? ” Người phụ nữ bỗng trở nên đắc ý, cười ngạo nghễ: “ Phong Lạc Ngôn, mẹ mày - Tuyên Thánh bà ta vốn dĩ không hề có được tình cảm của ông ấy. Giữa tao và ông ấy mới là tình yêu ”

Tình yêu ?

Vì thứ gọi là tình yêu giữa họ mà khiến một người phụ nữ đau lòng quá độ nên sinh bệnh mà chết đi. Vì thứ gọi là tình yêu giữa họ mà một người đàn ông đã có vợ sẵn sàng từ bỏ gia đình mình để cưới thêm một người phụ nữ khác. Vì thứ gọi là tình yêu ấy mà đột nhiên một người phụ nữ cùng một đứa trẻ hơn tuổi xuất hiện trong cuộc đời anh…

Phong Lạc Ngôn cười lạnh, khinh bỉ nói: “ Tình yêu ? Nực cười! ”

“ Tuyên Thánh sinh bệnh mà chết vốn dĩ không phải do tao mà ra. Là bà ta tự mình ngu xuẩn, là bà ta tự mình đa tình ” Người phụ nữ ngước mắt, trong đôi mắt vốn dĩ đã ngập nước: “ Bà ta cho rằng bản thân có được tình cảm của ông ấy. Người phụ nữ ngu ngốc ! ”

Trên đời này, người phụ nữ đa tình chính là người ngốc nghếch.

Người phụ nữ quỳ dưới sàn bỗng cười như điên như dại, hai tay bà ôm lấy đầu, bộ tóc vì thế rối tung. Phong Lạc Khởi bên cạnh đã không biết nói gì, anh ta vốn dĩ muốn chừa cho mẹ mình một đường lui. Xem ra bây giờ đã thực sự kết thúc rồi.

Đôi tay ôm eo cô của Phong Lạc Ngôn bỗng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng anh lại thản nhiên nhếch môi, nói: “ Tôi sẽ khiến các người muốn sống không được, muốn chết càng không xong ”

Khi nói những chữ cuối cùng, anh đột nhiên quay qua cô, ánh mắt chứa tia thù hận của anh đột nhiên rọi xuống cô, như xé nát tâm can. Sau đó anh lại cười với cô một cái, chút ấm áp nhỏ bé cùng sự lạnh lẽo tràn ngập trong nụ cười của anh.

Anh vừa dập điếu thuốc xuống gạt tàn, phía sau lưng lập tức có người giữ chặt lấy mẹ con Phong Lạc Khởi.

“ Tam gia, chứng cứ đã rõ ràng, hôm nay vừa đúng lúc có chú ở đây. Hai người này, nửa đời còn lại không được để tôi nhìn thấy họ ở thành phố này nữa ”

Rõ ràng anh chỉ nói một câu vô cùng bình thản. Nhưng sắc mặt ai nấy đột nhiên đều trở nên tối lại, hai người bên phải nhìn nhau, tặc lưỡi một cái. Trên sắc mặt vị Tam gia vừa bình tĩnh cũng có thay đổi, ánh mắt đột nhiên tối đi.

Phong Lạc Khởi bỗng ngồi phịch xuống sàn, hai cánh tay buông thõng, giống như sắp gãy, lại giống như đang từ bỏ thứ gì đó. Người phụ nữ bên cạnh vẫn cười, hai tay bà ôm lấy đầu, miệng lẩm bẩm lại câu nói của mình.



Đi đến ngày hôm nay, họ đã không chừa đường lùi cho mình nữa.

Nhưng Tiêu Nhiên vốn dĩ không biết anh sẽ xử lí họ ra sao, đáy mắt chỉ cảm thấy mơ hồ không rõ. Cô nhìn theo hai người đang bị lôi ra ngoài, tò mò mà sợ hãi hình phạt họ sẽ phải đón nhận lấy. Tò mò rốt cuộc sống không bằng chết trong lời nói của anh sẽ là như thế nào.

Phong Lạc Ngôn đột nhiên đứng dậy, kéo theo cô đi lên lầu hai. tTước khi đi chỉ để lại một câu giao phó qua loa về ba người kia với quản gia, dặn phải đón tiếp chu đáo. Phong Lạc Ngôn anh rõ ràng không nể mặt họ một chút nào. Ngay cả vị Tam gia kia, dường như anh cũng không mảy may quan tâm.

Vừa bước vào phòng Tiêu Nhiên lập tức đi tới cửa sổ, sau khi kéo rèm cửa liền nhìn thấy khuôn viên Lạc Viên. Lạc vào tầm mắt là hai mẹ con Phong Lạc Khởi, cảnh tượng trước mặt đột nhiên không còn bình th. Khung cảnh mỗi ngày Tiêu Nhiên đều nhìn thấy đột nhiên trở nên lạnh lẽo siết bao.

Phong Lạc Ngôn bình tĩnh cởi đồng hồ đeo tay đặt lên tủ đầu giường, mấy cúc áo trên sơ mi cũng bị cởi ra.

“ Nhiên Nhiên, giúp anh lấy chiếc sơ mi đen trong tủ một chút ”

Phong Lạc Ngôn quay lưng lại với hướng cô đứng, nhẹ nhàng nói.

Có đôi lúc, cô và anh giống như một đôi vợ chồng bình thường. Có những hành động nhỏ nhặt mà lại khiến người khác ấm lòng. Đáng tiếc họ có lẽ đều đang lừa mình dối người, giống như mơ một giấc mộng. Sau khi tỉnh lại, người có thể như được giấc mộng ấy liệu có mấy người ?

Không thấy hồi âm, Phong Lạc Ngôn dừng lại động tác, quay mặt nhìn theo bóng lưng Tiêu Nhiên ở cửa sổ. Bóng lưng nhỏ bé cô độc lại đầy kiên cường của cô đang nằm trọn dưới ánh mắt anh. Đột nhiên khiến Phong Lạc Ngôn nhìn theo hồi lâu.

Rõ ràng nhỏ bé tại sao phải kiên cường tới như vậy ?

Tiêu Nhiên hoàn toàn đứng hình, tiếng gọi của anh dường như không thể khiến cô chú ý.

Tiêu Nhiên nhìn thấy những gì hai mẹ con Phong Lạc Khởi phải chịu hai tay đột nhiên run lẩy bẩy…

Phía sau gáy đột nhiên truyền tới cảm giác mát lạnh. Cả thân hình nhỏ bé bị anh ôm trong lòng. Cô trong phút chốc liền cảm nhận được mùi hương đặc biệt trên cơ thể anh, là mùi trầm hương.