Chương 3

Tiêu Nhiên ngồi đan chiếc khăn đến rạng sáng, hôm sau đi học quả nhiên không kìm được mà ngủ gật trong tiết tiếng Anh.

Sau tiết học đó, cô giáo dạy tiếng Anh tên Maria liền mời cô lên phòng làm việc của mình.

Tiêu Nhiên cúi gầm mặt, cô Maria từ bên ngoài đi vào. Cô ném mạnh hồ sơ trong tay xuống bàn, ánh mắt nghiêm trọng hướng thẳng về phía cô: “ Tiêu Nhiên, Tại sao tiết học đầu tiên đã ngủ gật ? ” . Tiêu Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt có tia lo lắng phóng qua: “ Cô Maria, xin lỗi cô. Vừa rồi em chỉ là ” Cô kịp nói xong, Maria đã cắt lời : “ Được rồi, không cần nói nữa ”

Tiêu Nhiên bị cô giáo cắt ngang, chỉ dám cúi gục đầu. Cảm giác hụt hẫng truyền tới tận cốt tủy. “ Tôi đã nghe các thầy cô khác nói về gia đình em. Mẹ em mất sớm em phải sống cùng mẹ kế. Nhưng ít ra mẹ em cũng phải dạy em cách tôn trọng người khác chứ ? Bà ấy không dạy em sao ? ” Maria nhún vai, lắc lắc đầu.

Sống mũi cô cay cay, đôi mắt ươn ướn. Cô không thích người khác nhắc tới mẹ cô, nhất là để làm những việc thế này.

“ Cô Maria ” Là Lâm Tư Thần, anh đột nhiên đứng chắn trước mặt cô, cánh tay cứng rắn dang ra che lấy cô. Đứng phía sau anh, mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng thoảng qua thân ảnh cô. Đôi mắt ươn ướt ngước lên nhìn anh, long lanh giống như viên ngọc. Cảm giác ấm áp truyền qua l*иg ngực, tới trái tim cô.

Lâm Tư Thần quay lại liếc qua cô, ánh mắt mơ hồ lại có nhu tình: “ Tôi nghĩ những lời vừa rồi của cô Maria đối với học sinh của tôi là quá nặng nề, hy vọng cô rút lại lời nói của mình ” . Lâm Tư Thần nắm lấy cánh tay kéo cô ra khỏi phòng làm việc của Maria: “ Còn Tiêu Nhiên, giao cho tôi là được rồi. ”

Tiêu Nhiên bị anh kéo ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt vô thức luôn nhìn theo gương mặt anh, quả thật có mị lực khiến người khác không thể rời mắt. Lâm Tư Thần dừng lại ở hành lang cầu thang, cánh tay vẫn giữ chặt cánh tay Tiêu Nhiên, ánh mắt lại không mang chút ít tiêu cự nào: “ Vừa rồi em đã ngủ gật trong lớp, phạt em trực nhật một tuần ” Ánh mắt ôn nhu của anh đột nhiên lại có phần cứng nhắc. Nhưng Tiêu Nhiên không nhìn anh, một mực cúi đầu.

“ Thầy, em không được mẹ dạy dỗ. Lẽ nào thật sự là lỗi của em sao ? ” Tiêu Nhiên đột nhiên ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ươn ướt khiến cô thấy thân ảnh anh nhòa đi. Gương mặt Lâm Tư Thần đột nhiên lại mang vẻ trầm buồn, yết hầu anh có chút động: “ Đó đương nhiên không phải lỗi của em ” Lâm Tư Thần đột nhiên dùng bàn tay kéo cô vào lòng mình. Cảm giác ấm áp truyền tới l*иg ngực cô, mùi trầm hương thoang thoảng truyền tới mũi cô, dễ chịu vô cùng.

Cô đẩy anh ra: “ Thầy Lâm, em về lớp trước ” Lâm Tư Thần bị đẩy ra, tấm lưng bị đập vào phía sau tường. Trên đôi môi lại có nụ cười mơ hồ: “ Đồ ngốc ”



Chiều hôm đó, trước cổng trường trung học Dụ Phong.

Vài tia nắng cuối cùng của một ngày chiếu qua mái tóc Tiêu Nhiên. Cô cũng đã đứng đợi đến tê chân mà không phát hiện ra chiếc xe của quản gia đưa đón thường ngày. Có lẽ vì hôm nay cô bị phạt trực nhật nên đã để quản gia về trước.

Tiếng động cơ xe truyền từ phía sau tới: “ Lên xe đi. Tôi đưa em về ” Một chiếc phân khối lớn dừng lại, Lâm Tư Thần lưu loát cởi chiếc mũ bảo hiểm đang đội trên đầu ra. Vài sợi tóc lại không nghe lời mà rối lên.

“ Thầy Lâm ” Cô hơi bất ngờ nhìn anh “ Vậy làm phiền thầy rồi ” Ở đây cô không hề quen ai, chỉ có thể đánh liều đi nhờ một chuyến vậy.

Anh quay lại nhìn cô: “ Ngồi cho chắc ” Chiếc xe đột nhiên lao nhanh đi, thân hình nhỏ nhắn của cô bị lao về phía trước, đôi tay không còn cách nào ôm lấy eo anh. Lâm Tư Thần vững vàng lái xe, Tiêu Nhiên lại ngồi phía sau lặng lẽ quan sát anh. Bình thường nếu như từ trường về nhà cô cũng chỉ hơn hai mươi phút đi xe. Nhưng rõ ràng hôm nay Lâm Tư Thần đã đi một con đường khác cách xa hơn.

Cô hỏi anh : “ Con đường này hình như không phải con đường em hay đi ” Lâm Lâm Hạ hơi nghiêng đầu quan sát cô: “ Sẽ không bán em ” Cô hơi bĩu môi, câu chuyện đùa này của thầy chủ nhiệm không hề vui...

Anh dừng xe cách cổng nhà cô hai căn nhà, phải nói là vô cùng tinh tế. Nếu không ai lại tin một người đàn ông đưa cô thiếu nữ 17, 18 tuổi về đến nhà mà không có ý gì. Cô vội vàng bỏ tay khỏi eo anh, bình tĩnh xuống xe: “ Thầy Lâm, cảm ơn thầy đã đưa em về ” Anh nở nụ cười có phần hiền hậu, qua mắt cô lại thành nụ cười ngốc nghếch: “ Được, em mau vào nhà đi ” Cô cúi người chào anh, giống như bình thường khi cô gặp một vị giáo viên lớn tuổi khó tính hay làm.

“ Tiêu Nhiên ” giọng anh theo gió với theo cô: “ Lời Maria nói đừng để trong lòng ” Cô cười, đã rất lâu không có người quan tâm đến cảm xúc của cô. Sống mũi cô cay cay, nước mắt gần như muốn thay nhau chảy ra. Muốn cúi đầu để che đi nước mắt sắp chảy ra nhưng lại chọn ngẩng mặt nhìn bầu trời. Bầu trời tĩnh mịch hồng hồng cam cam, đột nhiên lại có chú chim cô độc bay tới...

Thật ra đau lòng cũng không có gì đáng khóc, đột nhiên có người hiểu cho nỗi đau lòng của mình mới đáng khóc

“ Thầy yên tâm đi, em không để tâm ! ”