Chương 41: Phía dưới của em cho anh ăn

Ăn bữa sáng xong, Tiết Sâm gọi thêm một phần ăn gói lại rồi cùng Tô Hình trở về. Vào đến nhà thấy Quý Lâm còn đang ngủ, anh không có gọi cô ấy dậy ăn sáng mà đem đặt lên bàn, chờ khi ngủ đủ rồi cô sẽ thức dậy tìm thức ăn.

Tắm xong cả người thoải mái tươi tỉnh, Tiết Sâm đi sang nhà Tô Hình, phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, nền gạch được lau chùi sáng bóng, phản chiếu ánh sáng như mặt gương. Tiết Sâm vừa đổi dép lê vừa khen ngợi, “Cô dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ thật, còn hơn cả căn hộ mới của tôi, không còn một hạt bụi.”

Tô Hình nhún nhún vai, hài hước nói: “Đây là chuyên môn hằng ngày của em, ngoại trừ quét quét dọn dọn ra, em còn có thể làm gì.”

Tiết Sâm bị lời nói tự bôi đen bản thân của Tô Hình làm cho bật cười, “Cô còn có thể làm thêm được nhiều việc khác mà.”

“Ví dụ như?” Tô Hình đến gần anh, ngửi được cả mùi hương sữa tắm bạc hà.

“Cô có thể tự tạo niềm vui cho mình, học thêm vài thứ mà bản thân cảm thấy hứng thú, ví dụ như… Dương cầm.”

Ánh mắt hai người ở giữa không trung đan chặt vào nhau, Tô Hình suýt bị ánh sao trong mắt anh mê hoặc hút hồn, vội vàng dời đi tầm mắt, ngắt lời: “Em cho anh xem thứ này, chờ em một chút.”

Nói xong, cũng mặc kệ đối phương phản ứng ra sao liền quay người chạy vào phòng ngủ.

Chờ khi cô cầm một bản nhạc cũ được bảo quản cẩn thận ra, Tiết Sâm đang ở phòng khách xem ảnh cưới của cô cùng Trần Vũ Thăng.

Trên ảnh chụp, cô mặc áo cưới kiểu Trung Quốc đỏ thẫm, đường may tinh xảo ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ khắc hoa văn. Trần Vũ Thăng cũng mặc hỉ phục kiểu dáng tương đồng, toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng đứng ở bên cạnh cô. Hai người nhìn về phía máy ảnh hơi hơi mỉm cười, hình ảnh hài hòa giống như một đôi tài tử giai nhân bước ra từ trong tranh vẽ.

Tiết Sâm lẳng lặng nhìn, bỗng dưng khung ảnh trong tay bị lấy đi.

“Ảnh chụp có gì đẹp, đều được chỉnh sửa qua cả rồi.”

Tô Hình không thích anh xem ảnh cưới của cô vì điều này khiến cô nhớ tới khoảng cách giữa hai người bọn họ là hai gia đình.

“Cô ở bên ngoài đẹp hơn trong ảnh chụp nhiều.” Tiết Sâm thật lòng nói.

Bàn tay đang đặt ảnh cưới xuống thoáng sựng lại, vẻ mặt Tô Hình mất tự nhiên quay người lại đem bản nhạc cũ đặt vào trong tay anh.

“Đây, đây là thứ em muốn đưa anh xem.”

Tiết Sâm nhướng mày, lật vài trang, phát hiện bên trong đều là bản nhạc viết tay《 Bản Sonata ánh trăng 》của Beethoven.

“Đây là bản nhạc cô chép lại sao?”

“Không phải em chép, là thầy dạy âm nhạc lúc còn đi học chép cho em.” Trong ký ức, bởi vì vô tình nghe được thầy âm nhạc chơi khúc này bên cây dương cầm, cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Lúc sau lại muốn tiếp tục nghe thầy đánh đàn, rất nhiều lúc ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn liền chạy tới bên ngoài phòng âm nhạc nghe lén. Có một lần bị thầy phát hiện, nhìn thấy cô rất muốn học đàn khúc này, thầy liền viết tay một bản nhạc hoàn chỉnh đưa cho cô. Đây là món quà đầu tiên cô nhận được, cũng là thứ duy nhất thầy đã đưa cho cô, vì để không phụ niềm hy vọng của thầy, cô điên cuồng phấn đấu luyện tập ngày đêm, từ hơn 55 kg tụt xuống chỉ còn 42 kg. Cuối cùng, chờ đến khi có thể đàn hoàn chỉnh toàn bộ một bản nhạc, cô lại cố ý đàn đến lung tung loạn xạ ở trước mặt thầy, cũng vì chuyện này, cô bị bạn học cùng lớp cười nhạo thật lâu.

“Cô muốn học cái này?”

Một câu hỏi cắt ngang trầm tư của cô, Tô Hình nhìn Tiết Sâm gần trong gang tấc, khát vọng mong cầu mà không có được đối với thầy âm nhạc trước kia từ sâu trong lòng trào dâng lên lần nữa. Khao khát ánh mắt của thầy chỉ nhìn một mình cô, khao khát ngón tay thầy nhiệt tình đàn tấu ra những âm thanh tuyệt đẹp dịu êm trên cơ thể cô. Lại càng khao khát du͙© vọиɠ nam tính của thầy dùng sức cắm và bắn ra ở tiểu huyệt cô, khát vọng quá nhiều nhưng không thể chiếm được chỉ để lại chấp niệm càng sâu.

Hiện tại loại chấp niệm này chuyển dời sang người Tiết Sâm, cô lại sinh ra khát vọng mới, muốn cùng anh hoàn mỹ giao thoa, làm anh hoàn toàn thuộc về mình.

“Thầy Tiết, anh sẽ dạy em đàn khúc ánh trăng sao?” Chớp đôi mắt lập lòe ánh nước long lanh như mưa xuân, Tô Hình tới gần anh một chút, nhón mũi chân, hôn lên môi anh.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước khác hẳn với nụ hôn môi lưỡi kiểu Pháp nồng nàn vào đêm tản bộ lần trước, bọn họ chỉ đơn giản là môi dán môi, hai hơi thở cùng nhập lại làm một mà thôi. Cơ thể Tô Hình dần dần nóng lên, trái tim thình thịch, thình thịch đập thật nhanh.

Bàn tay anh bắt đầu vuốt ve cánh tay cô, Tô Hình thoải mái, phát ra một tiếng ưʍ.

Rời khỏi cánh môi của anh, chỉ cách nhau một centimet, cô nói:

“Thầy Tiết, phía dưới của em cho anh ăn, được không?”

Yết hầu Tiết Sâm chuyển động liên tục, đôi mắt hơi hạ xuống, trong mắt có ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© cực nóng tràn ra, giọng anh khàn khàn hỏi:

“Cái nào ở phía dưới?”

“Đương nhiên… Là cái này.” Tô Hình cầm lấy bàn tay to của anh sờ xuống bên dưới mình, cách lớp vải quần cao bồi thô cứng, sờ lên hai cánh hoa môi mềm mại, không cần cô hướng dẫn, anh đã tự động vuốt ve từ bên ngoài.

“Ưm… Thầy Tiết sờ em thật thoải mái…”

Tay nhỏ của Tô Hình cũng lân la chạm tới dươиɠ ѵậŧ đang phồng lên trong quần anh, xúc cảm này, chỉ cần sờ vào là biết kích thước không nhỏ.

“Ưm hừ, Thanh Thanh, có một câu tôi luôn muốn nói với cô.”

“Câu gì?”

Tiết Sâm kề sát vào bên tai cô, ngón tay ở miệng huyệt làm động tác thọc rút, hắn nói:

“Em rất dâʍ đãиɠ.”

Mặt Tô Hình trong nháy mắt nóng đến rán chín cả trứng gà, lòng bàn tay nắm chặt dươиɠ ѵậŧ anh.

“A a.” Tiết Sâm phát ra tiếng rêи ɾỉ sảng khoái, mắt nhìn cô, “Em muốn siết anh đến bắn ra hay sao?”

Tô Hình ném một ánh mắt câu người, lòng bàn tay thoáng buông ra, vuốt vuốt chuyển động theo hình dáng côn ŧᏂịŧ.

“Anh giúp em cởϊ qυầи ra.”

Giọng nói Tiết Sâm tràn ngập sắc tình quyến rũ, Tô Hình nghe đến lỗ tai nóng lên, gật gật đầu.

Ngón tay anh nhanh chóng cởi bỏ cúc ở lưng quần, kéo khóa xuống, quần cao bồi dày dặn cùng với qυầи ɭóŧ ren hồng nhạt bên trong đều được cởi ra sạch sẽ.

Cánh hoa trơn bóng lộ ra, Tiết Sâm trực tiếp cọ cọ vào bên trong, ngón tay thon dài tìm được lối vào tiểu huyệt, hai ngón tay từ từ thọc vào rút ra kéo theo cả dâʍ ŧᏂủy̠.

“A, ngón tay thầy Tiết cắm vào rồi, ưm, cắm tiểu huyệt thật thoải mái…” tay nhỏ của Tô Hình cũng theo tiết tấu đối phương mà chuyển động càng lúc càng nhanh.

Tiết Sâm thọc vào rút ra một lát vẫn cảm thấy không đủ, lại rút ngón tay ra, bế Tô Hình lên, đem cô thả trên sô pha, cũng cởϊ qυầи mình ra, đưa lưng ngược về phía cô rồi áp cả người xuống.

Một cây côn ŧᏂịŧ to lạch cạch đánh vào mặt Tô Hình, thân gậy sung huyết sưng lên vừa thô lại vừa tím, từng đường gân xanh dữ tợn nhô lên phía ngoài côn ŧᏂịŧ. Cô vươn đôi tay thử bọc lấy côn ŧᏂịŧ, nhưng nó thật sự quá thô, đôi tay cô còn thiếu một chút nữa mới có thể nắm hết hoàn toàn.