Chương 39: Hay là để em làm mồi nhử đi

Hơn mười nam cảnh sát bên dưới đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Vũ Thăng, Vương Thiết Long cũng như thế, là phụ tá đắc lực nhất của Trần đội trưởng, anh ta lập tức hưởng ứng nói:

“Em sẽ phái vài người theo dõi bọn họ, nếu có hành động khả nghi gì sẽ lập tức thông báo.”

Trần Vũ Thăng tán thưởng gật đầu, lại nói tiếp: “Dựa theo mục tiêu gϊếŧ người hiện tại của hung thủ, đều chủ yếu là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Nếu chúng ta có thể dùng mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang để bắt được hắn, vậy vụ án gϊếŧ người liên hoàn này có thể sớm kết án.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đội điều tra hình sự tất cả đều là nam cảnh sát, biết đi đâu để tìm mồi nhử? Cục cảnh sát thật ra cũng có vài nữ cảnh sát, nhưng xét về tướng mạo lẫn khí chất thì đều như nhau. Ánh mắt của hung thủ hơn người bình thường, nếu không phải phụ nữ xinh đẹp chắc chắn sẽ không mắc câu, làm cho bọn họ nghĩ đến vỡ đầu cũng không tìm được người thích hợp để chọn.

Tô Hình ở bên cạnh thấy một đám đàn ông tỏ vẻ khổ não bi thảm, suýt chút nữa cười ra tiếng.

“Hay là, để em làm mồi nhử đi.”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe của phụ nữ đột ngột vang lên, toàn bộ nam cảnh sát như vừa mới tỉnh mộng. Đúng vậy, chị dâu xinh đẹp như hoa như ngọc, đây không phải là người được chọn tốt nhất hay sao. Mọi người vừa mới nghĩ như vậy liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Trần đội trưởng phủ đầy mây đen, cả đám thức thời ngậm chặt miệng lại.

“Lá gan của em to quá nhỉ, không muốn sống nữa sao?” Đôi mắt đào hoa, phong lưu phóng khoáng ánh lên tia nguy hiểm.

Tô Hình lỡ nhổ lông trên đầu lão hổ, không sợ ánh mắt áp lực của anh chút nào, trước mười mấy cặp mắt, cô kéo bàn tay to của anh, dùng những ngón tay mềm mại như bông cọ xát vào lòng bàn tay anh, giọng nói cũng mềm như bông: “Ba người bọn họ em đều biết, anh đừng quên trong đó có một người là hàng xóm mới của chúng ta, dùng em làm mồi nhử không phải là thích hợp nhất hay sao.”

Trần Vũ Thăng bị đầu ngón tay cô cọ không thể tức giận được, đành phải bất đắc dĩ vô cùng mà trừng mắt với cô, quay đầu muốn hỏi ý những anh chàng phía dưới, ai ngờ liền nhìn thấy dáng vẻ vừa hâm mộ vừa ghen tị của họ, làm anh có chút dở khóc dở cười.

“Trần đội trưởng, cứ để cho chị dâu thử xem đi.” Vương Thiết Long ồn ào.

“Đúng vậy, đúng vậy, chị dâu xinh đẹp như vậy, dáng người lại tốt như vậy, nhất định hung thủ liếc mắt một cái liền nhìn trúng thôi.” Một nam cảnh sát phụ họa nói.

Trần vũ xua xua tay, miễn cưỡng đồng ý cho cô “chủ động hiến thân”.

“Em nhớ kỹ, từ giờ trở đi, em cùng bọn họ nói cái gì, làm cái gì đều phải kể lại toàn bộ cho anh, không được có chút giấu giếm.”

“Tuân lệnh, đội trưởng!” Tô Hình nghịch ngợm dùng quân lễ chào anh, khiến cho các anh chàng bên dưới lại ngưỡng mộ một trận.

Sau khi hội nghị kết thúc, có người lén ngăn Vương Thiết Long lại, hỏi chị dâu có chị em sinh đôi hay không, Vương Thiết Long hừ một tiếng, nói thẳng, nếu có thì còn chờ đến lượt đám tiểu tử các cậu hay sao? Mọi người im lặng.

Cùng thời gian đó, lúc 6 giờ 15 phút chiều, Quý Lâm gọi cơm hộp đến, một phần pizza truyền thống 12 tấc cùng một hộp cánh gà cay, đây đều là những món ăn mà ngày thường cô vô cùng thích. Lăn lộn ở cục cảnh sát suốt một đêm, về đến nhà hai người liền ngã lăn ra ngủ, chờ đến khi bụng thầm thì kêu, mới nhớ ra chưa ăn gì, Tiết Sâm chưa bao giờ kén ăn, cho nên Quý Lâm ăn cái gì anh liền ăn cái đó.

Hai người vừa mới mở hộp pizza ra, tiếng chuông di động của Tiết Sâm vang lên, anh cầm lấy điện thoại nhìn tên người gọi, vẻ mặt bỗng trở nên vi diệu, viện lý do qua loa với Quý Lâm rồi một mình chạy ra ban công nhận điện thoại.

Đầu bên kia di động truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

“Vì sao không cho tôi động vào cô ta?”

So với cảm xúc cực đoan của người đàn ông kia, Tiết Sâm có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, anh thong thả trả lời: “Cậu không phải không biết chồng của cô ấy là ai, tại sao phải tự tìm phiền phức cho bản thân.”

Đối phương yên lặng một lát, lại bướng bỉnh nói thêm một câu.

“Cô ta nhìn rất khỏe mạnh.”

Tiết Sâm cười nhạo, trong đôi mắt đen xẹt qua tia châm chọc nhàn nhạt, “Hà quản lý không phải cũng khỏe mạnh như vậy hay sao.”

“Trái tim của cô ta chưa phải là tốt nhất.”

“Cho nên, mục tiêu kế tiếp của cậu là ai?”