Chương 17: Bạch nguyệt quang của Thẩm Thanh Thanh

Hành động sai lầm khi xưa dẫn đến cái chết của một sinh mệnh tươi sáng, người bình thường sẽ mang cảm giác tội lỗi cả đời, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại hoàn toàn không, thậm chí một chút áy náy cũng không có.

Tô Hình rốt cuộc đã hiểu được cảm xúc không cam lòng tối hôm qua là vì điều gì. Vào thời kỳ thiếu nữ mộng mơ của Thẩm Thanh Thanh, thầy âm nhạc chính là ánh trăng sáng (*) trong cuộc đời của cô ấy, nếu có người cướp đi nguồn sáng ấy, trong thế giới của cô chỉ còn lại bóng đêm.

(*) Nguyên văn là bạch nguyệt quang: ý chỉ người mình yêu sâu đậm nhưng không thể đến được, luôn nhớ mãi trong tim.

Cho dù ánh sáng này không thuộc về mình, Thẩm Thanh Thanh cũng không cho bất kỳ kẻ nào đoạt lấy.

Sau khi trưởng thành, thế giới càng trở nên tăm tối, cô ấy không cam lòng, muốn tìm lại ánh trăng đã đánh mất. Nhưng đến khi tuổi không còn nhỏ nữa, bị người trong nhà vội vã thúc giục kết hôn, cô ấy mới lựa chọn từ bỏ, từ bỏ bạch nguyệt quang, lựa chọn cùng bóng tối trầm luân.

Đứng giữa một loạt kệ sắt chất đầy chén gốm sứ nhỏ, Tiết Sâm cùng Quý Lâm sôi nổi thảo luận nên chọn loại nào, tất cả đều rất tinh xảo hoa lệ, hình thù độc đáo. Tô Hình như người vô hình đi theo phía sau họ, ánh mắt dán chặt vào Tiết Sâm, cô nghĩ người viết ra kịch bản này nhất định là cố ý. Thẩm Thanh Thanh như người khát tìm thấy được nguồn nước, bạch nguyệt quang của cô ấy một lần nữa trở về trước mặt, nhưng bên cạnh anh ta đã có người phụ nữ khác.

Hai người nhất định là rất yêu nhau, giống như thầy âm nhạc và nữ sinh kia, bọn họ cũng sẽ thường xuyên làʍ t̠ìиɦ sao? Dùng dươиɠ ѵậŧ lớn hung hăng đâm vào hoa nguyệt cô ta.

“Thanh Thanh, cô thấy cái nào đẹp hơn?”

Một gương mặt xinh đẹp chặn tầm mắt của cô lại, Tô Hình cắt đứt dòng suy nghĩ, hơi hơi mỉm cười, “Đều đẹp, nhưng cá nhân tôi thích hoa văn trang nhã hơn, hoa sen trắng vân hồng này không tệ.”

Mỗi tay Quý Lâm cầm một cái chén sứ hoa văn không giống nhau, trên tay trái là chén được vẽ một đóa hoa sen trắng vân hồng thanh thoát , tay phải lại là nụ hoa kiều diễm rực rỡ.

“ Được, nghe theo cô vậy, đúng là đoá sen trắng tương đối đẹp hơn, ông xã, mình mua cái này đi.”

Tiết Sâm buông chén trong tay, đi tới ôm eo Quý Lâm, “Bà xã mua cái gì liền mua cái đó.”

Tô Hình đứng bên cạnh chứng kiến, lông mi cong dài vυ"t hơi hơi rũ xuống, gương mặt trắng nõn tinh xảo lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Có một loại cảm xúc thuộc về Thẩm Thanh Thanh lại trào dâng trong l*иg ngực.

“Thanh Thanh, ngại quá, chỉ lo dẫn chúng tôi mua đồ, hay là cô cùng chồng tôi đi mua đồ ăn trước đi, tôi còn muốn chọn thêm lại một ít vật dụng thường ngày, lát nữa sẽ đến tìm hai người.” Quý Lâm nói rõ ràng là không ngại chồng mình cùng với nữ hàng xóm vừa mới quen ở riêng cùng nhau chút nào.

Điều này làm cho Tô Hình có chút bất ngờ, còn chưa kịp đáp lời, Quý Lâm liền cùng Tiết Sâm nói vài câu rồi lại quay đầu vào khu vật dụng hàng ngày.

Tiết Sâm bất đắc dĩ, cười khổ với Tô Hình: “Đừng thấy cô ấy ngày thường yên yên lặng lặng, thật ra cô ấy chính là một quả lắc.”

“Không sao, chúng ta đi mua đồ ăn đi, hai người định nấu món gì?” Tô Hình bất thình lình đối mặt với “Thế giới hai người” có chút căng thẳng, không nghi ngờ gì nữa, Thẩm Thanh Thanh đã tìm được bạch nguyệt quang của cô ấy, có thể tiến hành săn con mồi được rồi.

Tiết Sâm đi đến bên cạnh lấy xe đẩy trong tay cô, đầu ngón tay lạnh lẽo không cẩn thận xẹt qua mu bàn tay Tô Hình, trái tim cô đập mạnh, rung động sôi trào như muốn nổ tung.

“Lâm Lâm hẹn bạn bè đến ăn lẩu, nếu được, giữa trưa cô tới nhà của chúng tôi ăn cùng đi, tiệc mừng nhà mới, càng đông người càng thêm náo nhiệt.”

“Như vậy không tiện lắm, một người xa lạ như tôi sẽ làm mọi người mất hứng.”

“Yên tâm, bọn họ đều rất vui vẻ, biết đâu mọi người lại hoà nhập rất nhanh.”

Hai người trò chuyện giống như bạn bè lâu ngày gặp nhau, làm cho Tô Hình lại lần nữa cảm giác được vui sướиɠ là như thế nào. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên là lúc đi học, trong giờ âm nhạc thầy gọi cô lên bục biểu diễn. Vì bạch nguyệt quang mà cô luôn khổ luyện dương cầm, rõ ràng là một bản nhạc đã cực kỳ thành thạo nhưng ở trước mặt hắn liên tiếp đàn sai, khiến thầy giáo phải tay cầm tay chỉ dạy mới có thể hoàn chỉnh. Aiz, bạch nguyệt quang của cô vĩnh viễn sẽ không biết, vì để gần hắn thêm chút nữa nên cô đã cố ý đàn sai.

Cầm trong tay lọn rau xanh, Tô Hình vô cùng tự nhiên mở miệng gọi, “Thầy Tiết ăn rau chân vịt không?”

Tiết Sâm ngây ngẩn cả người, anh cười trêu chọc nói: “Cô gọi như vậy, tôi sẽ lầm cô là học sinh của tôi.”

Tô Hình học theo dáng vẻ của Bạch Kim chớp chớp mắt nghịch ngợm với anh, “Tôi có thể làm học sinh của thầy, nhưng thầy phải dạy tôi đàn dương cầm.”