Chương 26: Bị chặn

Nguyễn Tiểu Huy làm thám tử tư đã 6 năm, từng nói chuyện trong quán cà phê, tiếp quản ở khách sạn. Nhưng từ trước đến nay, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại ngồi xổm ở quán xiên nướng bên đường, gặp gỡ với khách hàng của mình.

Người đàn ông đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, nửa ngồi xổm trên mặt đất ăn xiên nướng. Để tiện ăn đồ ăn, anh ta trực tiếp kéo khẩu trang xuống cằm. Nếu không phải gương mặt không giống nhau, Nguyễn Tiểu Huy suýt nữa đã nghĩ mình gặp một khách hàng khác.

Chẳng qua tính cách người nọ quái gở, ra tay lại hào phóng, vừa nhìn đã biết là người có tiền, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện ngồi xổm ven đường ăn xiên nướng.

Nguyễn Tiểu Huy đi qua ngồi xổm bên cạnh đối phương, hạ giọng nói ra ám hiệu: "Một, một, ba, bốn, năm?"

"Sáu."

Người đàn ông ăn xiên que bình tĩnh phun ra một chữ, sau đó đứng dậy ném bát ăn xong vào thùng rác. Lục Diên dùng khăn tay lau miệng, cuối cùng liếc nhìn Nguyễn Tiểu Huy: "Cậu họ Nguyễn?"

Thoạt nhìn tuổi của Nguyễn Tiểu Huy không lớn lắm, bộ dáng chỉ khoảng mười mấy tuổi, trên đầu nhuộm một túm tóc vàng, dáng vẻ lưu manh, không tính là đẹp trai, cũng không tính là quá khó coi. Người như thế ngược lại thích hợp làm công tác tình báo.

Nguyễn Tiểu Huy cười như không cười: "Chính là tôi, Lục tiên sinh, anh muốn điều tra cái gì, vợ nɠɵạı ŧìиɧ vẫn là điều tra kẻ thù, đảm bảo sẽ xử lý cho anh thật tốt, giá cả cũng phù hợp..."

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy Lục Diên trước mặt có chút quen mắt, giọng nói im bặt, lại liên tưởng đến họ của hắn, sắc mặt hơi đổi: "Là anh?"

Không hổ là thám tử tư, mắt nhìn so sánh Trạch Xuyên mạnh hơn không ít.

Lục Diên cũng không che giấu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết có người bỏ tiền ra để cậu điều tra tôi, hôm nay hẹn cậu tới, chính là muốn cậu giúp che giấu một tháng, ra giá đi."

Sắc mặt Nguyễn Tiểu Huy không khỏi đặc sắc vô cùng, thật ra nghề này của bọn họ không được pháp luật bảo vệ, nói khó nghe chút thậm chí còn xâm phạm quyền riêng tư, một chọi một với khách hàng, anh ta không hiểu Lục Diên tìm mình như thế nào.

Nguyễn Tiểu Huy cười cười, như một quả bóng cao su trơn trượt không bắt được: "Lục tiên sinh, tuy rằng tôi không biết làm sao anh tra được tôi, nhưng ăn cơm hai nhà cùng một lúc rất dễ no chết. Văn hóa của tôi không cao, cũng biết làm người phải giữ chữ tín, lỡ như truyền ra ngoài, huynh đệ sao có thể kiếm cơm được đây?"

Còn chưa dứt lời, bả vai bỗng truyền đến một lực mạnh, bị Lục Diên duỗi tay nắm lấy. Đối phương ôm anh cứng rắn xoay người, sau đó chỉ chỉ trên đỉnh đầu, cười như không cười hỏi: "Cậu xem đó là gì?"

Nguyễn Tiểu Huy vô thức ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu có một camera.

Lục Diên cố ý chọn nơi này để gặp mặt, giọng nói hời hợt, lại khiến tâm tình Nguyễn Tiểu Huy trong nháy mắt tồi tệ tới cực điểm: "Kiếm cơm ăn không sai, nhưng nếu như trộn thành cơm tù, vậy thì không tốt."

"Cậu điều tra tôi lâu như vậy, cũng coi như là xâm phạm quyền riêng tư nhỉ. Cậu nói xem, nếu tôi đi báo án, cảnh sát có xử lý hay không? Lùi một bước, nếu tôi không báo án, cậu còn chưa kịp giấu cái đuôi cho tốt đã bị tôi phát hiện. Làm gì có thám tử tư nào không chuyên nghiệp như vậy. Nếu tin tức truyền ra ngoài, cậu còn tiếp tục làm nghề này được sao?"

Lục Diên rất kiên nhẫn phân tích lợi hại giúp Nguyễn Tiểu Huy, nói xong buông bả vai ra, hỏi lại lần cuối: "Cậu nói bao nhiêu tiền, tôi cam đoan không trả giá."

Trong lòng Nguyễn Tiểu Huy biết lần này mình gặp rắc rối lớn, nghe vậy khẽ cắn môi, vươn một tay ra sáu số: "Không thể ít hơn con số này!"

Lục Diên nhíu mày kinh ngạc: "6000? Rẻ như vậy?"

Sắc mặt Nguyễn Tiểu Huy cứng đờ: "..."

Cái này...

Có phải người này nghèo đến điên rồi không?

Nguyễn Tiểu Huy nghiến răng nghiến lợi nói: "Là sáu vạn! Sáu vạn!"

Lục Diên nghĩ thầm, có phải người này nghèo đến điên rồi không: "Chỉ là bảo cậu bịa chuyện, không cần cậu làm cái gì, giảm giá chút, 3000 thôi."

Nguyễn Tiểu Huy kinh ngạc: "Không phải anh nói không trả giá sao?"

Lục Diên nhướng mày: "Tôi chỉ nói không trả giá, lại không nói đồng ý coi tiền như rác, lần này giảm giá, nếu tháng sau còn có việc làm ăn tôi sẽ tìm cậu."

Sắc mặt Nguyễn Tiểu Huy run rẩy: "Lục tiên sinh, đây không phải ngài giảm giá mà là đánh gãy xương, cho dù giảm một chút cũng chỉ giảm 6000 tệ!"

Lục Diên: "Vậy , thành giao."

Nguyễn Tiểu Huy: "..."

Rõ ràng Nguyễn Tiểu Huy chỉ ra ngoài nói chuyện làm ăn, nhưng khi về đến nhà, không hiểu sao lại có cảm giác mình bị thổ phỉ cướp mất. Anh kìm nén nỗi đau run rẩy trong lòng, tìm điện thoại dự phòng, sau đó gọi điện thoại qua: "Xin chào... Dụ tiên sinh, đúng không..."

"Người mà ngài bảo tôi điều tra, tôi đã tìm được... ở rất xa... Nghe nói họ hàng của hắn đã qua đời nên trở về để tang... Ở nơi hẻo lánh nghèo nàn sâu trong núi..."

"Không rõ lắm... Đại khái khoảng bảy tám ngày nữa mới trở về đi... Được... Tôi sẽ tiếp tục theo dõi... Một khi có tin tức liền nói cho ngài biết..."

Tuy rằng Nguyễn Tiểu Huy không biết rốt cuộc Lục Diên và Dụ Trạch Xuyên có quan hệ gì, nhưng ở bên phía Dụ Trạch Xuyên, anh ta đã coi như làm việc bất lợi, lỡ như bị vạch trần thì đúng là mất cả chì lẫn chài. Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng anh ta vẫn quyết định giúp Lục Diên giấu giếm, không phải vì sáu ngàn đồng chết tiệt kia, mà là vì chính bản thân mình.

Khi Dụ Trạch Xuyên nhận được điện thoại Nguyễn Tiểu Huy gọi tới, lần đầu tiên không có tức giận. Sau khi ngắt liên lạc, hắn ném điện thoại sang một bên, trong đầu lại hồi tưởng những lời Lục Diên đã nói ngày đó.

Hiện tại Tưởng Bác Vân có tiền có thế, chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền nát đại đa số người bình thường trong thành phố này không tốn chút sức nào, lỡ như kẻ tình nhân kia bị hắn ép, quả thật Dụ Trạch Xuyên không có lý do ra tay gϊếŧ hắn.

Đương nhiên, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là cái cớ. Dụ Trạch Xuyên không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, dường như anh ta đã bị lời Lục Diên nói ngày đó thuyết phục.

Hôm nay là ngày nắng đẹp khó có được, cuối thu ánh nắng mặt trời chiếu vào người, không còn nóng rực như mùa hạ, khiến linh hồn người ta cũng giãn ra.

Gần đây Dụ Trạch Xuyên bỗng không có tâm tư chú ý tới tiểu tình nhân của Tưởng Bác Vân, hạng mục nhà đất của tập đoàn Ngân Xuyên đã được khởi công hơn phân nửa, Tưởng Bác Vân cũng có ý đầu tư khai thác hải đảo, tất cả những thứ còn lại cứ giao cho thời gian là được, cuộc sống lập tức trống rỗng nhàm chán.

Không biết Dụ Trạch Xuyên nhớ tới cái gì, lại cầm điện thoại lên. Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm giao diện WeChat, do dự một giây, cuối cùng bấm vào thanh trò chuyện có dòng chữ "A Diên".

Avatar Lục Diên là một chú chó trắng nhỏ đeo gọng kính màu đen, cúi đầu nghiêm túc đọc sách, hình dung như thế nào nhỉ, vừa ngốc vừa đáng , không quá phù hợp với hình tượng người thật.

Dụ Trạch Xuyên không khống chế nổi mà cười một cái, bên môi xuất hiện một đường cong rất nhỏ, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

【 Hôm nay cậu có nhà không? 】

【 Cậu đang làm cái gì? 】

Đầu ngón tay Dụ Trạch Xuyên nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, đánh ra hai câu mình muốn hỏi nhất, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng xóa bỏ toàn bộ, chỉ gửi một tin nhắn không quan trọng:

【 Hôm nay mặt trời khá đẹp. 】

Lúc đó, Lục Diên đang ngồi đối mặt uống cà phê với một người Dụ Trạch Xuyên không ngờ tới, điện thoại đặt trên bàn đột ngột rung lên, thu hút sự chú ý của người đàn ông đối diện.

.

"Ai đang nhắn tin cho em?"

Người đàn ông ngồi đối diện bàn mặc âu phục đi giày da, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, rõ ràng là Tưởng Bác Vân bị Dụ Trạch Xuyên đâm chết trong ván trước.

Lần trước Lục Diên nói dối là họ hàng bị bệnh phải về quê chăm sóc, đã một thời gian rất dài không gặp Tưởng Bác Vân, hơn nữa còn mấy lần cúp điện thoại của hắn ta. Xuất phát từ trực giác nhạy bén, Tưởng Bác Vân cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hôm nay mới cưỡng ép hẹn Lục Diên ra.

Lục Diên không dấu vết liếc nhìn màn hình di động, sau đó đưa tay lên tắt tiếng: "Không có gì, là tin nhắn của người thân."

Tưởng Bác Vân dùng thìa khuấy ly cà phê đang bốc hơi nóng, hơi ngập ngừng hỏi dò: "Người thân nào? Hình như trước đây chưa từng nghe em nhắc tới."

Lục Diên mặt không đổi sắc nhấp một ngụm cà phê: "Chú của em."

Chuyện này anh làm quá thuần thục, thậm chí còn không đợi Tưởng Bác Vân chủ động mở miệng, mà trực tiếp mở màn hình ra cho hắn xem giao diện Wechat. Trên đó rõ ràng ghi chú hai chữ "Chú cả", chỉ có một đoạn ghi chép nói chuyện phiếm:

【 Hôm nay mặt trời khá đẹp. 】

Lục Diên hỏi: "Tin chứ?"

Tưởng Bác Vân nghe vậy, ánh mắt chớp động, cuối cùng cũng bỏ qua nghi ngờ. Hắn thấy avatar của chú Lục Diên là một chú thỏ mặc áo hoodie màu đen lạnh lùng, không kìm được cười: "Hình đại diện chú em khá ngầu, ngay cả chuyện mặt trời như nào cũng nói với em."

Lục Diên nhàn nhạt nhíu mày: "Mặt trời lên phải xuống ruộng thu hoạch khoai lang, có lẽ chú ấy muốn nhờ tôi giúp."

Anh nói xong không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi: "Em bảo anh mang USB ghi chép năm đó tới, anh có mang theo không?"

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tưởng Bác Vân trở nên lạnh nhạt: "Em muốn sổ sách USB làm gì?"

Lục Diên nghĩ thầm vô nghĩa, nếu không nghĩ biện pháp đòi lại, Tiết Tấn sẽ trực tiếp trộm tới tay: "Vì sao loại đồ vật này không trực tiếp xóa bỏ, lỡ như bị người khác phát hiện thì sao?"

Tưởng Bác Vân ngồi thẳng dậy rời khỏi bàn, điều chỉnh tư thế ngồi, điều này chứng tỏ hắn có chút không kiên nhẫn với đề tài này: "Năm đó người liên lụy quá nhiều, sổ sách anh giữ lại sẽ hữu dụng, bây giờ vẫn chưa thể xóa."

Lục Diên cũng biết bảo Tưởng Bác Vân xóa những thứ này là không thực tế, anh nhíu mày nhìn chăm chú vào Tưởng Bác Vân, nói: "Phòng làm việc của anh mỗi ngày ra vào nhiều người như vậy, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao?"

Tưởng Bác Vân không cho là đúng, cuộc sống an nhàn sung sướиɠ nhiều năm đã khiến hắn buông bỏ lòng cảnh giác: "Chuyện này em không cần quan tâm, máy tính có mã hóa, ngoại trừ anh ra không ai biết."

Bởi vì lúc trước Lục Diên và Tưởng Bác Vân là đồng phạm, nên Tưởng Bác Vân không giấu giếm anh:

"Trước đây anh đã đặc biệt thuê người viết một chương trình mã hóa, mật mã máy tính sẽ thay đổi ngẫu nhiên trong một khoảng thời gian cố định, tổng cộng mười bốn dãy số. Cho dù có người may mắn nghe được một dãy mật mã trong đó, cũng rất khó phá giải được máy tính."

Nhưng Tiết Tấn kiếp trước đã giải mã được.

Lục Diên chợt cảm thấy Tưởng Bác Vân không phải đèn cạn dầu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nhưng hình như dưới tay anh có rất nhiều nhân tài máy tính nhỉ?"

Tưởng Bác Vân vô thức giương mắt nhìn về phía anh: "Em có ý gì?"

Hương thơm của quả hạch của cà phê Lam Sơn Jamaica tràn ngập giữa cánh mũi, khiến thần kinh của người ta không tự giác thả lỏng. Lục Diên cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chua ngọt cay cân đối, nồng đậm đặc kéo dài, nhưng khi uống vào anh lại cảm thấy có chút khó chịu.

Đại khái là bởi vì cậu có cảm giác như tiếp tay cho giặc?

Chỉ cần tiết lộ Tiết Tấn ra ngoài, Tưởng Bác Vân nhất định sẽ cẩn thận đề phòng, nhưng đồng thời kế hoạch báo thù của đám người Dụ Trạch Xuyên cũng vậy.

Sẽ thua toàn bộ.

Cái tên "Tiết Tấn" này đến bên miệng, lại bị Lục Diên chậm nửa nhịp nuốt xuống: "Không có gì, chỉ là cảm thấy nhân tài máy tính của công ty rất nhiều, không đáng tin cậy lắm, lỡ như thật sự bị phát hiện, cảnh sát sẽ tra được trên người anh..."

Lục Diên nói một lúc, rồi giả vờ lo lắng nhìn về phía hắn: "Mọi thứ hôm nay anh có được, đều sẽ bị hủy hoại."

Hủy hoại toàn bộ.

Mấy chữ nhẹ nhàng này khiến sắc mặt Tưởng Bác Vân có chút không được tự nhiên, thậm chí có thể nói là khó coi. Hắn một đường từ tầng dưới chót leo đến địa vị cao, quan tâm nhất chính là tất cả những gì hiện tại có, cho dù trong lòng hắn cảm thấy khả năng này cực kỳ bé nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy bất an khó hiểu.

Lục Diên nhìn ra ý nghĩ củ hắn, tiếp tục châm lửa: "Nếu không thì anh đưa USB sổ sách cho em, xóa bỏ toàn bộ trong máy tính, lúc cần dùng sổ sách lại tìm em lấy, lỡ như xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không liên lụy đến."

Tưởng Bác Vân không nghi ngờ Lục Diên, dù sao chuyện này lúc trước là hai người bọn họ cùng làm, hắn nhíu mày suy nghĩ chốc lát mới nói: "Được, nhưng ngày mai em phải đến công ty tìm anh, USB bị khóa trong két sắt của công ty, anh không mang ra ngoài."

Lục Diên nghĩ thầm cũng đúng: "Vậy ngày mai em đến công ty tìm anh."

Anh nói xong đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại bỗng nhiên bị Tưởng Bác Vân kéo lại, Tưởng Bác Vân ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, mở miệng với vẻ khó hiểu: "Khó có dịp chúng ta gặp mặt một lần, em cứ như vậy mà đi?"

Ẩn ý: Không làm một phát sao?

Lục Diên: "..."

Lục Diên luôn cảm thấy dường như mình đã hiểu được điều gì đó không nên hiểu, anh cố ý che eo: "Chỉ là, khoảng thời gian trước em về quê chuyển đồ, không cẩn thận trượt eo, cho nên..."

Tưởng Bác Vân hiểu ý trong giây lát, xấu hổ thu hồi tầm mắt. Mặc dù hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, dù sao bạn giường cũng không phải thứ khan hiếm: "Vậy thì xem phim đi, dù sao buổi chiều cũng không có hội nghị, cũng không biết làm gì."

Lục Diên: "A?"

Tưởng Bác Vân đã tính tiền, hắn lấy đồ rồi đi ra ngoài cửa trước: "Đi thôi, bảy giờ tối anh còn có bữa tiệc, đừng làm chậm trễ thời gian của anh."

Lục Diên im lặng thầm giơ ngón giữa lên với hắn: Chậm trễ thời gian thì chậm trễ, anh thật sự cho rằng tôi muốn cùng xem phim với anh sao.

Nhưng Lục Diên thật sự không dám từ chối, hành vi cử chỉ gần đây của anh đã rất khác thường, nếu lại từ chối Tưởng Bác Vân, chỉ sợ sẽ chọc giận đối phương, ngày mai USB sẽ tới tay, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đi.

Lục Diên kiên trì xem phim với Tưởng Bác Vân.

Gần đây mới chiếu một bộ phim báo thù hành động, xoay ngược rất nhiều, ngôn ngữ ống kính kí©h thí©ɧ, người xem đều xem say sưa. Chỉ có Lục Diên mặt không biểu cảm trong suốt quá trình, ôm một thùng bắp rang ăn từ đầu tới đuôi, giống như một con hamster đang bào thức ăn.

Không phải Lục Diên thích ăn, mà là Tưởng Bác Vân luôn ngo ngoe rục rịch trong bóng tối, muốn nắm tay anh, nếu như anh không làm chút gì đó, sẽ bị chiếm tiện nghi.

Chậc, Lục Diên yên lặng thở dài trong lòng, lớn lên đẹp trai cũng là một loại tội lỗi.

6 giờ 30 phút tối kết thúc bộ phim, Tưởng Bác Vân còn có bữa tiệc, dù muốn chút gì thì thời gian cũng không cho phép. Hắn và Lục Diên cùng nhau ra khỏi rạp chiếu phim, tài xế đã lái xe chờ bên đường, đường cong lưu loát thân xe vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.

Tưởng Bác Vân cúi đầu nhìn đồng hồ: "Anh còn có việc, đi trước, em có muốn nhờ tài xế đưa đi cùng không?"

Đương nhiên Lục Diên sẽ không để hắn đưa về: "Không sao, em tự bắt taxi về, gần đây thôi."

"Được rồi, vậy em đi đường cẩn thận."

Tưởng Bác Vân vốn cũng chỉ khách sáo một chút, hắn nghe vậy liền mở cửa xe, ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi. Màn trời màu xanh lam đậm lộ rõ màn đêm đang đến, đường phố dần đông đúc, tràn đầy hơi người nhưng ồn ào.

Căn hộ của Lục Diên ở cách đó không xa, anh thấy đường cái đông nghẹt, dứt khoát đi bộ về nhà. Lúc lên lầu anh còn đang suy nghĩ xem tối nay nên ăn gì, không ngờ vừa mới đến cửa nhà đã bị Dụ Trạch Xuyên chặn lại.