Chương 25: Điều tra

Dụ Trạch Xuyên cũng không thấy rõ màn hình cuộc gọi đến, hắn chỉ thông qua giác quan thứ sáu nhận ra một chút kỳ quặc mà thôi. Bàn tay phải rõ ràng mở ra giữa không trung, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn Lục Diên thật sâu, yên lặng chờ câu trả lời của anh.

"..."

Không khí trong nháy mắt trở nên có chút ngưng trệ, yên tĩnh đến mức mũi kim rơi xuống đất có thể nghe thấy.

Dường như đã qua thật lâu, lại dường như chỉ vài giây ngắn ngủi, cuối cùng Lục Diên cũng có hành động, chỉ thấy anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho Dụ Trạch Xuyên, khi đối phương đưa tay muốn nhận, bỗng nhiên lại rút trở về: "Ài..."

Anh kéo dài giọng điệu, cười như không cười hỏi: "Anh làm vậy có tính là tra hỏi tôi không?"

Cho dù Dụ Trạch Xuyên không rành đạo lý đối nhân xử thế, cũng biết từ "tra hỏi" này có chút mập mờ, hắn ta nhàn nhạt nhíu mày: "Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, cậu không cho xem thì thôi."

Hắn ta vốn cũng không là gì của Lục Diên, đối phương không muốn cho hắn xem cũng bình thường.

Dụ Trạch Xuyên nói xong đang chuẩn bị ngồi xuống ăn mì, cổ tay chợt bị người kéo lại. Hắn quay đầu lại, trước mắt bỗng xuất hiện một chiếc điện thoại di động, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của đàn ông: "Đùa anh thôi, không phải muốn xem sao, cho anh xem."

Màn hình điện thoại di động sáng lên điều chỉnh đến giao diện danh bạ, ghi chép cuộc gọi đầu tiên hiển thị hai chữ "Chú", xác nhận lời Lục Diên vừa rồi không phải giả.

Thấy thế, vẻ mặt lạnh lùng của Dụ Trạch Xuyên hơi giãn ra, hắn ta không được tự nhiên thu hồi tầm mắt: "Tôi không ép cậu cho tôi xem."

Lục Diên nghiêm túc gật đầu: "Ừ, anh không ép tôi, là tôi tự nguyện."

Dụ Trạch Xuyên không hiểu sao lại có chút xấu hổ, nhưng Lục Diên cũng không nói lời quá đáng gì, khiến hắn có giận cũng không phát ra được, chỉ có thể một mình ngồi trở lại trên ghế sô pha vùi đầu ăn mì.

Lục Diên lặng yên không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh hắn, không hiểu sao lại cảm thấy Dụ Trạch Xuyên như vậy rất sống động, anh nhìn nước mưa tí tách bên ngoài, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thật ra mùa thu rất thích hợp du lịch."

Dụ Trạch Xuyên nghe vậy, động tác ăn uống của hắn ta hơi ngừng lại, sau đó khôi phục bình thường: "Vậy thì sao?"

Lục Diên nghi hoặc: "Anh không muốn ra ngoài đi dạo sao?"

Vì ốm đau và nghèo khó, Lục Diên đã bị vây trong không gian nhỏ bé của bệnh viện, anh đã từng nghe nói đến rất nhiều nơi xa xôi, thỉnh thoảng cũng sẽ nảy sinh lòng mong mỏi.

Dụ Trạch Xuyên lạnh nhạt hỏi lại: "Người có họa phúc sớm chiều, có lẽ tôi không sống nổi qua mùa thu này thì sao?"

Anh nói chuyện bình thường, phảng phất như chỉ là một câu nói đùa, nhưng chỉ có Lục Diên biết, có lẽ Dụ Trạch Xuyên thật sự không sống qua mùa thu năm nay.

Hắn sẽ gϊếŧ Tưởng Bác Vân vào 23 ngày sau,

Đồng thời cũng cầm ao tự sát.

Khiến cho cuộc đời vốn đã tan nát của hắn hoàn toàn bị chôn vùi thành tro bụi.

Lục Diên bỗng nhiên yên tĩnh lại, anh nghiêng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt trái xinh đẹp của Dụ Trạch Xuyên, nhỏ giọng hỏi: "Dụ Trạch Xuyên, sống không tốt sao?"

Lục Diên cảm thấy sống còn rất tốt.

Dụ Trạch Xuyên cười như không cười phun ra hai chữ: "Không tốt."

Hắn nhấn mạnh: "Một chút cũng không tốt."

Khẩu vị của Dụ Trạch Xuyên vẫn luôn rất kém, nhưng hiếm khi ăn hết bát mì kia. Hắn ta lẳng lặng ngồi trên sô pha tiêu thực, bỗng nhiên ý thức được mình có thể sống không được bao lâu nữa, đột nhiên mở miệng dò hỏi: "Chú cậu cần bao nhiêu tiền chữa bệnh?"

Lục Diên không nghe rõ: "Cái gì?"

Dụ Trạch Xuyên kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Chú cậu cần bao nhiêu tiền chữa bệnh, tôi cho mượn."

Vẻ mặt Lục Diên trong nháy mắt trở nên vi diệu.

Vừa rồi...

Thật ra số điện thoại này là Tưởng Bác Vân gọi tới, hoàn toàn không tồn tại người chú gì đó. Lúc Lục Diên vừa mới trọng sinh, vì lý do an toàn nên đã đổi một ghi chú cho Tưởng Bác Vân, ngay cả tiếng chuông cũng là riêng, không ngờ hôm nay lại phát huy được tác dụng.

Tưởng Bác Vân người này luôn xảo quyệt, trong tay có tổng cộng ba số điện thoại riêng, hơn nữa còn thường xuyên thay đổi, ngay cả Lục Diên cũng chưa chắc biết hắn sẽ dùng cái nào.

Lục Diên chậm nửa nhịp lên tiếng: "Không cần phiền phức như vậy, chỉ là bà con xa mà thôi."

Dụ Trạch Xuyên cũng đã đứng dậy đi đến sau bàn học mở một tấm chi phiếu. Hắn đặt bút viết một chuỗi con số, đóng dấu riêng, xé xuống đưa cho Lục Diên: "Nếu là người thân, có thể cứu thì cứu, có thể dùng tiền cứu được mạng sống của mình sao không cứu?"

Hiếm khi Dụ Trạch Xuyên muốn làm chút việc thiện, hắn không muốn Lục Diên từ chối: "Không cần trả vội."

Lục Diên từ chối không được, đành phải nhận lấy, con số điền trên đó đối với người bình thường mà nói tương đối hào phóng, đủ để chữa trị hầu hết những căn bệnh hiểm nghèo.

Lục Diên không khỏi có chút tò mò: "Anh đối với mọi người đều hào phóng như vậy?"

Đương nhiên không phải.

Dụ Trạch Xuyên chỉ là bởi vì sắp chết, lười xem trọng thứ này mà thôi, hắn rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, nhưng không biết có phải bận tâm đến Lục Diên hay không mà không đốt lửa, chỉ lẳng lặng cảm nhận mùi thuốc lá giữa cánh mũi: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Lục Diên đứng dậy đi đến trước mặt hắn: "Tôi cảm thấy anh là người lòng dạ hẹp hòi."

Dụ Trạch Xuyên không ngờ giương mắt, lại thấy Lục Diên lật cổ tay, lòng bàn tay xuất hiện một cái bật lửa màu bạc. Đầu ngón tay thon dài của anh chậm rãi ấn ma sát đá mài, một ngọn lửa xanh lam lập tức bắn ra, một tay anh che lại gió điều hòa lạnh, châm điếu thuốc lá giúp Dụ Trạch Xuyên.

Vị bạc hà mát lạnh tỉnh não, sương khói nhạt trắng dần mơ hồ.

Lục Diên thấp giọng nói: "Tôi không ngại mùi thuốc lá, anh có thể hút."

Dụ Trạch Xuyên nhíu mày: "Rượu thuốc không kiêng?"

Lục Diên đã từng bị ung thư, trước khi xuyên qua chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì có hại cho cơ thể: "Tôi chưa từng uống rượu, lần sau thử xem."

Bọn họ kề sát quá gần, mái tóc Lục Diên thậm chí còn đυ.ng phải chóp mũi Dụ Trạch Xuyên, người sau cảm thấy hơi ngứa, hơi nheo mắt lại, nhưng chỉ cắn đầu mẩu thuốc, cũng không né tránh: "Cậu tên là A Diên? "

Lục Diên cười nói: "Kéo dài tuổi thọ, không phải rất tốt sao? Con người tôi tiếc mạng."

Dụ Trạch Xuyên hỏi ngược lại: "Tiếc mạng đến mức nào?"

Lục Diên suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ cần còn sống, cái gì cũng được."

Thậm chí anh còn có thể dùng linh hồn và hệ thống làm tiền đặt cược.

Dụ Trạch Xuyên không tập trung: "Rất tốt."

Càng đến gần, hắn mới phát hiện người này quả thật rất đẹp, đôi mắt trong suốt xinh đẹp như thủy tinh, sống mũi cao thẳng, màu da trắng nõn, thấy thế nào cũng thuận mắt.

Lục Diên thấy Dụ Trạch Xuyên nhìn mình chằm chằm, trở tay thu hồi bật lửa, cười cười: "Tuần sau tôi sẽ trả lại số tiền kia cho anh."

Dụ Trạch Xuyên lại nói: "Đợi tháng sau rồi nói."

Lục Diên nghĩ thầm, tháng sau anh chết rồi, tôi biết trả lại cho ai đây?

Đang nói chuyện, điện thoại mà Dụ Trạch Xuyên đặt trên bàn bỗng vang lên, hắn ta duỗi tay cầm xem, phát hiện là thám tử tư được phái đi điều tra tình nhân nhỏ của Tưởng Bác Vân trước đó, cau mày, ấn nút nghe: "Alo?"

Trong lúc nói chuyện, Dụ Trạch Xuyên đã xoay người đi về phía ban công. Lục Diên nhìn như thờ ơ, nhưng thực ra lỗ tai đã dựng thẳng lên, cố gắng nghe lén giọng nói chuyện đứt quãng từ bên ngoài, mơ hồ cảm thấy tâm tình của Dụ Trạch Xuyên như đang suy nghĩ gì đó.

Không ổn:

"Cái gì... Mất dấu..."

"Chuyển nhà cũng phải tra..."

"Cho ba ngày... Lập tức..."

Lục Diên vừa nghe lén, vừa âm thầm quan sát phản ứng của Dụ Trạch Xuyên, tâm tình lập tức rơi vào chạm đáy. Xong rồi, chắc chắn đối phương đang tìm thám tử tư để điều tra nguyên thân, may mà lúc mình dọn nhà đi nhanh gọn, không nói cho ai biết, nếu không chỉ sợ hiện tại sẽ lộ tẩy.

Phải mau chóng nghĩ cách giải quyết tai họa ngầm, nếu không không bao lâu nữa thám tử tư sẽ tra được đến đây.

Ngay khi tâm tư Lục Diên đang xoay chuyển, Dụ Trạch Xuyên đã cúp điện thoại từ ban công trở về. Anh thấy Lục Diên như đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở: "Cậu ngây người cái gì?"

Lục Diên lấy lại tinh thần, cố ý vi diệu nhìn hắn một cái: "Không phải vừa rồi anh ra ngoài gọi điện thoại cho bạn trai đấy chứ?"

Sắc mặt Dụ Trạch Xuyên trầm xuống: "Tôi đã nói tôi không có bạn trai."

Lục kéo đưa tay, ngoắc đầu ngón tay với hắn: "Tôi không tin, trừ phi anh cho tôi xem."

Dụ Trạch Xuyên tức giận đến bật cười: "Nếu tôi không cho thì sao?"

Lục Diên phát huy cố tình gây sự đến cực hạn: "Không cho tôi xem thì chính là có quỷ, có bạn trai thì cứ nói có bạn trai, sao phải giấu giếm làm gì."

Ghi chú Dụ Trạch Xuyên thêm cho thám tử tư là một chữ "Nguyễn", hắn nhíu mày, mở điện thoại ra cho Lục Diên xem ghi chép cuộc gọi vừa rồi, giọng điệu không tốt: "Chỉ là số công việc bình thường."

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mình có thể không cho Lục Diên xem.

Lục Diên cố ý tới gần màn hình di động, cẩn thận nhìn một cái, sau đó đứng thẳng người lên cười: "Công việc gì vậy, tôi thấy anh mỗi ngày cũng không ra khỏi cửa."

Dụ Trạch Xuyên lại không giải thích, thoạt nhìn không muốn nhắc tới. Hai tay hắn khoanh lại tựa vào bàn làm việc, không biết có phải vì đêm khuya yên tĩnh hay không, có mấy lời ép tới mức khiến trong lòng cực kỳ khó chịu: "Cậu nói..."

Lục Diên nghiêm túc lắng nghe: "Sao vậy?"

Dụ Trạch Xuyên hơi giương mắt, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn. Giọng nói bình tĩnh vang lên trong không khí, không hiểu sao khiến người ta sởn tóc gáy: "Nếu một nửa kia của cậu nɠɵạı ŧìиɧ, cậu chỉ gϊếŧ hắn hay là gϊếŧ cả tiểu tình nhân kia?"

Hắn không hỏi Lục Diên gặp phải tình huống như vậy thì làm sao, chỉ cho anh hai lựa chọn cực đoan, gϊếŧ một hay là gϊếŧ hai người?

Lục Diên sửng sốt: "Nếu hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ, chứng tỏ hắn không yêu tôi, dây dưa với loại cặn bã này cũng không có ý nghĩa gì, tại sao tôi phải gϊếŧ hắn, cho hắn ta ngồi tù dành nửa đời sau của mình trong đó đi?"

Dụ Trạch Xuyên cong môi: "Nếu nhất định phải gϊếŧ, cậu chọn thế nào?"

Lục Diên: "Không gϊếŧ không được sao?"

Giọng điệu của Dụ Trạch Xuyên mang chút áp bách: "Chỉ là giả thiết, chọn một cái."

Lục Diên nghe vậy trầm tư một lát: "Vậy... Một nửa kia đi."

Thật xin lỗi chú Tưởng, tử đạo hữu bất tử bần đạo.

(tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, tương tự câu “Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi”)

Dụ Trạch Xuyên gõ nhẹ đầu ngón tay, thoạt nhìn không hài lòng lắm với đáp án này: "Tiểu tình nhân kia đâu?"

Lục Diên trả lời rất thận trọng, bởi vì anh biết, chuyện này liên quan đến mạng nhỏ của mình: "Chuyện này sai lớn nhất là một nửa khác, không quản được nửa người dưới của mình, tiểu tình nhân có lẽ không đạo đức, nhưng tội không đáng chết."

"Hơn nữa nếu hắn có tiền có quyền, ai biết tiểu tình nhân kia có phải bị ép buộc hay không? Lỡ như đối phương cũng là người bị hại thì sao?"

Lục Diên cố gắng đánh tan sát niệm của Dụ Trạch Xuyên với mình, dù sao hiện tại Tưởng Bác Vân có tiền có quyền, lỡ như dùng vũ lực bức bách người khác thì...

Đúng, cũng không phải chuyện không có khả năng.

Dụ Trạch Xuyên nghe vậy quả nhiên không nói gì, ánh mắt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, giọng điệu của hắn lại trở nên nguy hiểm: "Nhưng hắn đã cướp đi đồ của tôi."

Dụ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm Lục Diên, gằn từng chữ cố chấp nói: "Nhưng hắn cướp đi đồ của tôi, chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Hắn giống như một đứa trẻ ngây thơ nhưng lại tàn nhẫn, có thể dễ dàng tâm sự với cái chết.

Lục Diên nghe vậy rũ mắt nhìn về phía Dụ Trạch Xuyên, thở dài. Trên đỉnh đầu là một vầng sáng màu vàng ấm áp, khiến người ta cảm thấy anh như đứng dưới ánh mặt trời, ngay cả góc áo cũng lộ ra hơi ấm: "Nếu như thứ này dễ dàng bị cướp đi, vậy chứng tỏ hắn không thuộc về anh."

"Yêu là không thể dựa vào cướp."

Lục Diên dùng một ví dụ ý thơ, chậm rãi nói: "Người thật sự thích bạn, dù bạn không làm gì, tình yêu cũng sẽ rơi vào người như mưa."

Dụ Trạch Xuyên nghe vậy sững sờ, trong hai mươi mấy năm cuộc đời, chưa từng có ai nói với hắn những lời như vậy. Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng như người thừa kế tập đoàn, thứ học được cũng chỉ là cách dùng đầu tư ít nhất để nhận được lợi nhuận lớn nhất, đùa giỡn với quy tắc trong phạm vi pháp luật cho phép.

Chưa từng có ai nói cho hắn biết, chỉ cần đứng yên tại chỗ không làm gì đã có thể thu được tình yêu.

Nghe có vẻ rất có lý, nhưng lại hư ảo như một điều không tưởng.

Dụ Trạch Xuyên khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi lắc đầu trong tiếng mưa rơi tí tách: "Không, sẽ không."

Hắn không tin, hắn không tin mình sẽ không làm gì cả, chỉ đứng yên tại chỗ sẽ có người yêu mình, có vài thứ nhất định phải dựa vào cướp mới có được, nếu như ngươi không cướp, thứ ngươi chờ đợi chỉ là hai bàn tay trắng.

Lục Diên lắc đầu: "Sau này anh sẽ hiểu."

Giờ khắc này, quan hệ giữa bọn họ không cứng ngắc như kẻ thù, Lục Diên nhớ mang máng kiếp trước Dụ Trạch Xuyên nói thích xem phim vào ngày mưa, thậm chí còn thấp giọng hứa hẹn: "Dụ Trạch Xuyên, nếu như ngày cuối cùng của tháng trời vẫn mưa, tôi mời anh xem phim."

Nếu như lúc đó bọn họ còn sống...

Dụ Trạch Xuyên mím môi, trong lòng bỗng có chút hoảng loạn. Dường như mỗi việc đối phương làm đều có thể chọc trúng sở thích của hắn một cách chuẩn xác, bất kể là socola đen lần trước hay là lời mời xem phim vào ngày mưa, hoặc là bát mì vừa nãy.

Dụ Trạch Xuyên không thích ăn mì, nhưng khi ăn trong lòng lại cảm thấy vui mừng khó hiểu.

Hắn im lặng, luống cuống, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, Lục Diên thấy Dụ Trạch Xuyên không lên tiếng, liền coi như hắn ngầm thừa nhận.

Sau nửa đêm, kim đồng hồ chuyển hướng mười giờ.

Lục Diên thấy thời gian không còn sớm, thu dọn bát đũa rời đi. Anh vừa đi, gian phòng khó khăn lắm mới có chút ấm áp lại lần nữa quạnh quẽ, Dụ Trạch Xuyên ngồi một mình trên ghế sô pha hút thuốc, tâm tình lại không thể bình tĩnh lại, đầu ngón tay run rẩy, cảm thấy có thứ gì đó vẫn luôn kiên trì ở trong đôi câu vài lời của Lục Diên ầm ầm vỡ vụn, chỉ còn lại một mảnh phế tích.

Cách một bức tường, tình cảnh lại hoàn toàn khác biệt.

Sau khi về đến nhà, Lục Diên lập tức lấy điện thoại di động ra nhập một dãy số điện thoại vào trong ghi nhớ, trí nhớ của anh về con số không tệ, vừa nãy nhân lúc Dụ Trạch Xuyên cho anh xem màn hình điện thoại di động, anh đã nhớ kỹ chuỗi số này.

Đây là một tổ chức, ba số sau đều giống nhau, khá dễ nhớ.

Lục Diên nhất định phải liên hệ được với thám tử tư trước Dụ Trạch Xuyên, chặn miệng đối phương.