Chương 6.2

Sau khi Viện trưởng Biện rời đi, Tô Mạn đến trạm y tá, không thấy ai, đợi một lúc lâu mới có một y tá xộc xệch bước đến, chính là người đã nở một nụ cười kỳ lạ vào hôm đầu tiên Dương Liễu đưa Tô Mạn đến phòng bệnh.

Khi nhìn thấy Tô Mạn, cô ta lại cười một cách kỳ lạ: “Có chuyện gì à?"

Tô Mạn gạt cảm giác khác thưởng trong lòng sang một bên: “Tôi muốn mượn băng vệ sinh, tôi sợ bà dì ghé thăm."

Người phụ nữ cười lạnh: “Bà dì sẽ không đến đâu."

Tô Mạn bỗng sáng tỏ, có lẽ đây là thiết lập của phó bản, mục đích là để tạo điều kiện thuận lợi cho việc quan hệ tìиɧ ɖu͙©, nhưng cô vẫn hỏi: "Tại sao không? Kinh nguyệt của tôi rất đều đặn.”

“Bởi vì…”

Sau đó, Tô Mạn lại thấy biểu hiện của cô ta giống hệt với Na Na trước đó, cô nhìn vào bảng tên trên ngực của cô y tá, thấy hai chữ “Trần Phượng”.

Trần Phượng tiếp tục nở một nụ cười kỳ lạ, nói lại câu nói cũ: “Có chuyện gì à?”

Tô Mạn nhân cơ hội hỏi rất nhiều, cảm thấy không có gì khác biệt lắm, cuối cùng trở về phòng.

Tin tức mà cô nhận được từ Trần Phượng cũng không khác lắm so với những lời Na Na nói, Trần Phượng vốn là một công nhân văn phòng và làm việc trong một công ty công nghệ, từ góc độ kinh nghiệm mà nói, cô ta không có liên quan gì đến nghề y tá.

Từ manh mối mà hai người cung cấp, Tô Mạn không khó để suy đoán, bọn họ đều bị lừa vào bệnh viện này làm y tá.

Lúc đầu có thể chỉ là đến gặp bác sĩ, sau đó bị nhắm đến như một con mồi, cuối cùng đã trải qua nhiều gợi ý tâm lý, tẩy não hoặc ép buộc và dụ dỗ.

Có lẽ viện trưởng Biện cũng sẽ áp dụng cách này đối với cô.

Tô Mẫn vuốt cằm, thầm nghĩ nếu ngoan ngoãn phối hợp, cô có thể thành công công lược Viện trưởng Biện, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ sao?

Xét cho cùng, tra nam chỉ muốn dựa vào thủ đoạn để phụ nữ phục tùng mình, từ đó thỏa mãn tâm lý biếи ŧɦái, mang lại thành tựu trong lòng mà thôi.

Vì vậy, chỉ cần nghe lời, cô rất có khả năng sẽ giành được sự ưu ái của Viện trưởng Biện, sau đó hoàn thành nhiệm vụ...

Tuy rằng cô không thích kiểu suy luận này, nhưng tạm thời cô không có manh mối nào khác, vì vậy cô ấy chỉ có thể tính toán như vậy, ít nhất là sống sót trong trò chơi này đã.

Tô Mẫn mở hộp cơm, ăn một miếng, cảm thấy hơi buồn chán, cô bật nút âm thanh trong phòng phát sóng trực tiếp, sau đó nghe thấy tiếng than khóc trong đầu.

[Chị à, mặc dù em rất kính nể chị, nhưng đây là phòng phát sóng trực tiếp H, không phải phát sóng đồ ăn! Cả ngày chị cứ ăn uống trước mặt chúng em như vậy, thực sự là ức hϊếp người khác mà! ]

[Hôm qua ăn thì cũng thôi đi, hôm nay lại ăn! Cô đúng là lười biếng!]

[Đi thôi, mọi người đều đi rồi, đi phòng phát sóng trực tiếp khác đi, nơi khác người ta đã vào việc rồi, cũng không biết đã phun mấy trăm lần! ]

[Tôi không rời đi, tôi chỉ thích nhìn cô gái trẻ như vậy thôi! ]

[Chủ kênh, bạn muốn băng vệ sinh đúng không, chúng tôi sẽ tặng cho bạn!]

Tô Mẫn chậc lưỡi, mặc dù rất muốn băng vệ sinh, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút mất mát, nhìn bữa tối trong hộp đồ ăn, Tô Mẫn cười xấu xa.

"Ngoài băng vệ sinh ra, tôi còn phải thêm một thứ nữa..."