Chương 6.1

Buổi chiều, Tô Mạn lại lẻn vào phòng trưởng khoa, cô quen thuộc mở ngăn kéo ra, tìm thấy bệnh án của Na Na.

Quả nhiên, đúng như cô đoán, sương trắng phía trên đã biến mất, để lộ phần lớn thông tin của Na Na.

Cô lại tìm hồ sơ bệnh án của Dương Liễu, nhưng nó vẫn phủ một lớp sương trắng, hiển nhiên những gì cô ta nói hôm nay đều không phải sự thật.

Tô Mạn cẩn thận đặt hồ sơ bệnh án lại như cũ, sau đó lẻn ra ngoài, nhưng không có chú ý tới, ở cuối hành lang bên kia, vượt ra ngoài phạm vi phát sóng trực tiếp, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Khi trở lại phòng bệnh, không ngờ Tô Mạn lại phát hiện viện trưởng Biện đang ngồi trên giường bệnh của cô, trên tay cầm vài bông hoa nhỏ, dáng người hắn không còn cao thẳng như trước, nhìn có chút trầm mặc, cô đơn.

Ánh nắng tràn qua cửa sổ sau lưng, chiếu lên cơ thể hắn, khiến toàn thân hắn như có mổ vầng sáng, nghe tiếng cửa bị đẩy ra, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô đã trở lại."

Tô Mạn có chút sững sờ: “Viện trưởng Biện, sao anh lại ở đây..."

Viện trưởng Biện cúi đầu, giọng nói có chút xấu hổ: “Những lời tôi nói lúc trưa quá thất lễ, tôi muốn xin lỗi cô."

Hắn đưa cho cô mấy đóa hoa nhỏ trong tay, ánh mắt tràn đầy chân thành: “Tôi đi ra vườn hái một ít hoa, hi vọng cô sẽ thích."

Tô Mạn đưa tay nhận lấy, ngửi ngửi vài cái, có chút áy náy nói: "Cảm ơn anh đặc biệt dụng tâm, chuyện hôm nay xảy ra là do tôi lỗ mãng, đáng lẽ tôi không nên gây rắc rối cho anh."

Viện trưởng Biện đột nhiên tiến tới bưng lấy má cô, nghiêm túc nói: "Đừng nói vậy, em là một cô gái rất tốt, tôi cũng..."

Lời còn chưa nói xong, hắn đã như nóng như lửa, lập tức rút tay về: “Xin lỗi, chỉ là... bệnh viện của chúng tôi..."

Câu nói này để dành rất nhiều chỗ trống cho trí tưởng tượng, phối hợp với biểu hiện của hắn, giống như hắn có một nỗi khổ rất lớn, không có ai để bày tỏ, điều này dễ dàng khơi dậy sự đồng cảm của phái nữ ngay lập tức.

Tô Mạn nhìn người đàn ông trước mặt, ha ha...

Tôi biết anh là lưu manh, nhưng tôi sẽ không nói đâu.

Viện trưởng Biện đợi hồi lâu không thấy Tô Mạn phản ứng, liền liếc nhìn cô một cái, Tô Mạn lập tức bình tĩnh lại: “Viện trưởng Biện, anh nói đi, tôi đang nghe."

Viện trưởng Biện im lặng hồi lâu rồi mới nói: "... Bệnh viện của chúng tôi... Thôi, không nói nữa, dù sao thì không nên làm phiền cô ..."

“Được." Nếu đã vậy thì đừng làm phiền.

Khuôn mặt của Viện trưởng Biện nhất thời vặn vẹo, Tô Mạn sợ hắn lập tức hắc hóa, vội vàng bổ sung nói: "Không phiền, cứ nói đi, giúp được tôi sẽ giúp.”

Viện trưởng Biện lại khôi phục vẻ tuấn tú lịch sự, nói: “Điều kiện hoạt động của bệnh viện gần đây có vấn đề nên chúng tôi phát động quyên góp, cần một bệnh nhân nữ làm người mẫu phác họa cơ thể, hy vọng có thể để thế giới bên ngoài biết tình hình khó khăn của bệnh viện chúng tôi."

Bây giờ đến lượt khuôn mặt của Tô Mạn trở nên méo mó.

“... Vậy thì tôi sẽ quyên góp.”

“... Tiền viện phí của cô là do bệnh viện này chi trả.”

Tô Mạn nhìn hắn chằm chằm, muốn nói: “Vậy tôi sẽ xuất viện!” Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, hơn nữa quả thật trong túi không có một đồng nào, Tô Mạn chỉ có thể âm thầm nuốt xuống câu nói này và đồng ý.