Chương 28: Mắt kiếng của tiểu bạch hoa rơi xuống lộ ra gương mặt ngây thơ lại tỏa sáng của nàng

Triệu Vận Vi thấp giọng nói một câu cám ơn, lúc ngẩng đầu lên thấy gương mặt của Sở Lan Ninh hiển nhiên sợ hết hồn, chân mang giày đế bằng chợt chệch một cái trực tiếp ngã trên người Phó Diệp Duy.

Chỉ thấy mắt kiếng của Tiểu Bạch hoa đùng một tiếng rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa phù dung, trong suốt thuần khiết, một đôi mắt to long lanh kia kinh hoảng thất thố giống như một con thỏ bị hoảng sợ.

Sở Lan Ninh dựa ở một bên cứ thế nhìn bọn họ.

Tình tiết trong sách viết lúc Phó Diệp Duy và Triệu Vận Vi mới gặp nhau chính là ở bên trong thang máy, Sở Lan Ninh đến tìm Phó Diệp Duy nói chuyện giải trừ hôn ước, đúng lúc ở trong thang máy gặp Triệu Vận Vi tới kiểm tra, sau đó hung hăng làm nhục nàng ta một chút, còn đầy người tới trên người Phó Diệp Duy, sau khi người đàn ông nhìn thấy cặp mắt long lanh kia của nàng ta liền nghĩa chánh ngôn từ anh hùng cứu mỹ nhân.

"Nhiệm vụ xúc tiến tình tiết- lên tiếng giễu cợt Triệu Vận Vi, thưởng nhiệm vụ 1000 tích phân, nhận được kính chiếu yêu."

"Kính chiếu yêu là cái gì?" Sở Lan Ninh không khỏi có chút hiếu kỳ.

"Chính là có thể thông qua kính quan trắc bất kỳ người nào, đối tượng công lược, nam nữ chính, có thể sử dụng 10 lần "

"Thời hạn 10 giây, nếu không tiến hành nhiệm vụ trừng phạt."

Không đợi hệ thống nói xong, thiếu nữ thẳng chân dài ngồi chồm hổm xuống, ngón tay dài nhọn cầm cái kính mắt kia: "Ta còn tưởng ai chứ, tại sao lại muốn câu dẫn đàn ông, thu hồi ánh mắt ghê tởm kia của ngươi đi, nếu như không muốn mang kính thì bổn tiểu thư giúp ngươi ném."

Nói xong giơ tay lên một cái, lưu loát đem nó ném vào trong thùng rác.

Triệu Vận Vi giống như là muốn khóc, tròng mắt đen rũ xuống, môi bị cắn thành diễm sắc. Giùng giằng muốn đứng lên, lại bị một bàn tay của đàn ông kéo lên.

"Cám ơn."

Sau lưng, người đàn ông truyền tới thanh âm lạnh lùng, "Sở Lan Ninh, muốn ồn ào thì về mà ồn ào."

Sở Lan Ninh sững sốt một chút, nàng chắc chắn mình không có nghe lầm, hắn gọi là Sở Lan Ninh, không phải Ninh Ninh, rõ ràng mới vừa rồi còn ôn nhu lưu luyến, trong một cái chớp mắt giống như không nhận biết nàng vậy, ánh mắt hơi lạnh.

"Đinh." Một tiếng cửa mở ra.

Sở Lan Ninh lòng buồn bực có một chút thở không thông, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua hai người, trực tiếp lắc eo xông ra ngoài.

"Nhiệm vụ hoàn thành, độ hảo cảm của Phó Diệp Duy -3, độ hảo cảm là 74 "

Khi hệ thống nói xong câu này, Sở Lan Ninh trực tiếp muốn qua đời, đây là cái hệ thống rác rưới gì vậy, vào giờ phút này nàng thật muốn tuôn ra miệng, nói bà không làm, mày thích tìm ai thì tìm.

Đồng hồ đeo tay trên cổ tay nhìn đột nhiên vô cùng chướng mắt, gỡ xuống bỏ vào trong túi xách.

Mà đồng thời, trong thang máy, sau khi Phó Diệp Duy đỡ người nọ dậy xong, đột nhiên một trận choáng váng, dùng nước lạnh rửa mặt một cái mới khôi phục lại bình tĩnh, chờ hắn gọi cú điện thoại thì thứ nghe được cũng chỉ là một trận âm thanh báo máy bận.

Liên tục nhiều lần, không có ai nghe.

Sở Lan Ninh không có nghe điện thoại liền trực tiếp về nhà, bởi vì ngày lễ dẫn đến nhà không có ai, nàng đơn giản ăn chút gì đó liền lên lầu ngủ, chờ nàng mới vừa leo đến trên giường liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một trận tiếng chuông cửa dồn dập.

Chờ nàng đi mở cửa thì người ngoài cửa đã cực kỳ mất kiên nhẫn, thấy là một gương mặt vô cùng trẻ trung, mặt mũi trương dương tùy ý, sắc môi hồng đạo, phối hợp với biểu tình nổi giận đùng đùng để cho người ta cảm giác càng sinh động.

Chỉ thấy trong ánh mắt của hắn tràn đầy bén nhọn, vừa mở miệng chính là "Sở Lan Ninh, tại sao ngươi lại khai trừ Vận Vi của ta?"

Vận Vi, gọi thật là thân thiết, Sở Lan Ninh giễu cợt cong cong khóe miệng, một đôi mắt đào hoa mang ánh sáng lạnh lẻo.

Ngược lại châm chọc nói: "Vận Vi, gọi thật là thân thiết nhỉ?"

"Không biết, ngươi và nàng là quan hệ như thế nào thế?"

"Hơn nữa, nhà ta đuổi một người làm nữ cần phải thương lượng với Úc đại thiếu gia ngươi hay sao?"

"Hay là, ngươi là ai của ta, có thể làm chủ nhà ta?"

Sở Lan Ninh ngẩng đầu kéo cổ áo thiếu niên một chút, để cho hắn chống với ánh mắt của nàng, môi đỏ mọng gần sát một câu một câu hùng hổ dọa người.

"Nếu như Úc thiếu gia thích, có thể mời trở về nhà mình đi, làm cái gì cũng được."

Nàng cười khẽ, nhưng nhìn thấy mặt của thiếu niên không biết bởi vì sao mà đỏ bừng, nắm đấm siết chặt từ từ buông lỏng, giữ lại một câu "Bẩn thỉu" liền xoay người rời đi.

Sở Lan Ninh nhìn bóng lưng của thiếu niên, đột nhiên có chút đáng thương nguyên chủ, người bên người tất cả đều thích Tiểu Bạch hoa, đổi lại là ai cũng điên mất.

"Kí chủ, cố gắng không nên sinh ra cảm tình với đối tượng công lược."

Một đạo thanh âm hệ thống quen thuộc truyền tới, Sở Lan Ninh giống như là nghĩ tới điều gì đó.

"Tiểu A, ta muốn sử dụng cái kính chiếu yêu kia một lần, nhìn hình ảnh của Phó Diệp Duy."

"Được, đã tiếp nhận, đang điều chỉnh cho cô."