Chương 27.2: Phó tổng muốn theo đuổi ta sao - Tỏ tình

Chờ Sở Lan Ninh mặc xong váy, Phó Diệp Duy cũng từ trong phòng tắm đi ra, giống như là biến thành một người khác vậy, hắn tựa vào bên tường, du͙© vọиɠ trong tròng mắt của hắn biến thành ánh sao ôn nhu.

Áo sơ mi màu đen tôn lên dáng người cao ngất như tùng bách của hắn, mi mắt giãn ra, môi mỏng hơi cong lên, gương mặt anh tuấn lộ ra một cổ điềm đạm chững chạc của tổng tài.

Không đợi nàng mở miệng liền bắt lại bàn tay nhỏ bé của nàng, ôm eo của nàng, mang nàng ra khỏi phòng.

"Cùng ta đi công ty một chút." Nói xong mang nàng đi khỏi tầng hầm, ưu nhã giúp nàng mở ghế phụ, chờ Sở Lan Ninh ngồi vào chỗ của mình.

Trong dòng xe qua lại không ngừng, một chiếc bentley màu bạc phóng nhanh, nhưng mà không khí trong buồng xe lại có chút ngưng trọng.

Người đàn ông lái xe đeo một chiếc kính mác màu xanh đen, đưa tay từ phía sau lấy ra một cái hộp đưa cho thiếu nữ ngồi bên cạnhcajche tay ho nhẹ một tiếng, môi mỏng hơi mấp máy, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên: "Tặng ngươi, mở ra nhìn một chút "

Sở Lan Ninh mở nơ bướm màu hồng ra, mở nắp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay dòng Van Cleef & Arpels Charms, vòng bezel bằng vàng hồng khảm ba hàng kim cương, cấp độ DEF, IF, VVS, cốt yếu nhất là logo cỏ bốn lá có thể lắc theo chuyển động của cổ tay.

Vừa sang trọng nhưng lại mang theo vẻ ngạo mạn và ngây thơ.

Nàng nhớ nguyên trong sách cũng có tình tiết tương tự, sau khi Phó Diệp Duy và Triệu Vận Vi phát sinh lần thứ nhất, Phó Diệp Duy đưa cho nàng ấy một chiếc Armani gypsophila, nhưng mà Triệu Vận Vi không có nhận, ngược lại cảm thấy là đang làm nhục nàng.

"Phó tổng, là đang đeo đuổi ta sao? Đưa ta lễ vật quý trọng như vậy." thiếu nữ nghiêng đầu nhìn người đàn ông một tay đánh tay lái, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, trong đôi mắt đào hoa đều là vẻ hài hước.

Chỉ thấy người đàn ông đột nhiên đánh tay lái một cái, quay đầu nhìn ánh mắt của nàng, trên gương mặt có mấy phần ý cười, nhẹ cười ra tiếng: "Ngươi nói sao, dẫu sao Ninh Ninh của ta vừa ngọt vừa xinh đẹp như vậy kia mà."

Nói xong nhìn về phía ngực của nàng, tựa hồ nhớ lại cái gì đó.

Sở Lan Ninh bị tức nghẹo đầu, bàn tay nhỏ bé lại bị người đàn ông nắm giữ trong tay, thanh âm mềm mại giống như là đang dỗ trẻ nít: "Đừng nóng giận."

Nghe thanh âm của người đàn ông, tim của Sở Lan Ninh giật mình, một giây sau liền thay đổi chú ý, tức giận vừa phải là gợi cảm, mà quá mức thì chính là tranh cãi vô lý, cho nên tay nàng không rút ra nữa mà để cho hắn nắm thật chặt trong lòng bàn tay, yêu kiều nói một câu: "Sau này còn như vậy ta đánh chết ngươi."

"Ký chủ, độ hảo cảm của Phó Diệp Duy +5, bây giờ độ hảo cảm là 77."

Chẳng qua là bất kỳ một người phụ nữ nào mới vừa rồi còn đang bày tỏ với đối tượng thầm mến, tiếp đó liền bị cưỡng bách, cho dù ai cũng không thể thay đổi nhanh như vậy được, tại sao Phó Diệp Duy không có phát hiện, nghĩ đến là vui vẻ.

Rất nhanh, xe liền lái đến gara của "Hoa Duy".

Người đàn ông nắm tay nàng không buông ra, ôm eo của nàng bước vào thang máy.

Lúc cửa sắp đóng lại chỉ thấy một cô gái vẫy tay, xa xa gọi: "Chờ một chút "

Sở Lan Ninh theo bản năng đè nút dừng lại, chỉ thấy cô gái thở hỗn hển chạy tới, ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt nàng ta, chân mày của Sở Lan Ninh khẽ nhíu lại.

Trên mặt đeo một cặp kính vụng về, đôi mắt thuần tý, mặc một chiếc váy màu xanh da trời bạc màu trắng đã giặt sạch, đó rõ ràng là Triệu Vận Vi.