Chương 38: Không Phải Vị Này

Năm chữ nguyên liệu cực kỳ tốt này hiển nhiên đã làm cho ông nội Giang lay động, đầu dây bên kia trầm mặc một chút rồi nói: "Giáo sư của trường con sao lại đặc biết đến tìm ông làm món này vậy?"

Nếu là ba mươi năm trước có ai đó đến tìm ông và yêu cầu ông làm món ăn thì ông cũng sẽ không lấy làm ngạc nhiên, vì lúc đó ông vẫn là một đầu bếp nổi tiếng trong cả nước, ông cũng đã từng tiếp đãi không ít những vị khách đến vì ngưỡng mộ ông. Nhưng bây giờ ông đã nghỉ hưu bao nhiêu năm rồi, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều đầu bếp giỏi chứ không phải chỉ có mình ông.

"Con nghĩ có lẽ ba của giáo sư khi trẻ đã từng đến Thái Phong Lâu nếm thử món canh yến lộ thủy của ông nội làm cho nên giáo sư mới muốn đến để cho ba của thầy ấy được nếm lại một lần nữa." Giang Phong giải thích.

"Tuần sau ông sẽ tới thành phố A." Ông nội Giang thở dài một tiếng, "Bảy mươi năm rồi, vậy mà vẫn có người còn nhớ đến Thái Phong Lâu."

Giang Phong cúp máy, vừa nói chuyện với ông có mấy phút mà điện thoại của anh đã có chút nóng nóng, cũng không biết là do công lao của mặt trời hay là do bản năng gây nhiệt của điện thoại Xiaomi quá mạnh.

Khi vào lớp buổi chiều, Giang Phong có chút lơ đễnh.

Đây chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy đồng chí Giang Kiến Khang làm món Phật nhảy tường, không tận mắt thấy quá trình làm nên trong lòng cứ vấn vương đến nó.

"Anh Phong, anh đang nghĩ cái gì vậy, mới hai phút anh đã xem đồng hồ ba lần rồi đó." Vương Hạo dùng cùi chỏ đυ.ng vào Giang Phong.

"Trưa nay ba tôi làm món Phật nhảy tường ở trong bếp." Giang Phong nói.

"Em đã ăn món Phật nhảy tường đó rồi đó, Nhất Phẩm Hiên trong thành phố của chúng ta cũng có, sáu trăm tám mươi tám tệ một chén, ăn được hai miếng là hết, ngon thì có ngon, nhưng không ngon đến mức thần thánh như trong tiểu thuyết hay viết."

Vương Hạo thể hiện như mình là một người đã từng nhìn thấy hết nhân gian.

Nhất Phẩm Hiên thì Giang Phong có biết, chủ yếu ở đó là món ăn Tô Giang và Chiết Giang, món Phật nhảy tường cũng không được tính là món ăn chính của bọn họ.

"Cậu phải ăn món có giá một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ thì cậu mới không nghĩ như vậy, ông nội tôi nói FJ Gia Tửu Lâu có Phật nhảy tường, hương thơm bay đến mười dặm, mỗi ngày đều bán giới hạn một trăm phần, đặt trước ba tháng vẫn chưa tới lượt." Giang Phong nói xong liền giả vờ đang nghe giảng, phối hợp với giáo viên lật một trang sách.

"Hôm nay bác trai làm ra có được kết quả như vậy không?" Vương Hạo không kìm được bản thân bắt đầu chảy nước miếng.

"Chắc chắn là không được rồi, nhưng mà tuyệt đối sẽ ngon hơn sáu trăm tám tám tệ." Giang Phong nói.

Cựu đầu bếp của FJ Tửu lâu cũng có thể coi là một nửa sư phụ của ông cụ Giang, món Phật nhảy tường của ông là do ông ấy hướng dẫn.



Hiện tại người ta đã sở hữu một nhà hàng nổi tiếng trong khắp cả nước, mà nhà họ Giang cũng chỉ sở hữu một quán ăn nhỏ.

Bọn họ còn có tiệm thuốc tây sắp khai trương, một tiệm may cam chịu số phận, một cửa hàng bán thú cưng lợi nhuận thấp nhưng doanh thu cao và ba chú lợn yêu quý của ông cụ.

Sau khi tan học, Giang Phong và Vương Hạo đã vội vã mang cặp đi đến quán ăn.

Đồng chí Vương Tú Liên đang ngồi trước quầy, bắt chéo chân chống cằm xem kịch, còn đồng chí Giang Kiến Khang thì đang bắt ghế ngồi trong nhà bếp nhìn món Phật nhảy tường của ông ấy.

Ghế của nhà hàng Kiện Khang Sao Thái đều có chung một đặc điểm là rất chắc chắn.

Lá sen bọc kín hết hương thơm, Phật nhảy tường trông cũng giống như một vò rượu bình thường.

"Con trai, cắt rau." Giang Kiến Khang đã dặn dò phải luôn để mắt đến cái vò rượu này, không được rời mắt khỏi nó.

Giang Phong dùng dao cắt rau.

Bắt đầu từ năm giờ, quán ăn liên tục có khách.

Giang Kiến Khang giao toàn quyền kiểm soát cho Giang Phong, mặc dù đối với thực khách có phần tàn nhẫn, nhưng Giang Phong đã lâu rồi không nghe thấy âm thanh của những điểm kinh nghiệm tuyệt vời. Giá trị kinh nghiệm đã không tăng trong hai ngày nay, vậy mà buổi sáng còn vì nâng cấp vật lý mà dùng hết 1000, bây giờ lại thành công tăng trưởng ngược lại.

Gần sáu giờ, giáo sư Lý và vợ dìu một ông già chống nạng đi vào.

"Ba, ba cẩn thận đó." Giáo sư Lý dìu cha đi đến bên chiếc bàn gần nhất và ngồi xuống.

Quý Nguyệt vào bếp nói với Giang Kiến Khang rằng giáo sư Lý đã đến rồi.

Giang Kiến Khang trực tiếp lấy cả vò rượu đem lên.

Mở lớp lá sen ra.

Mùi hương phả vào mặt và tràn ngập khắp quán ăn.



Khách trong quán đang cúi đầu nghịch điện thoại cũng không khỏi ngẩng đầu để tìm nơi tỏa ra mùi hương.

"Món gì vậy, thơm quá!" Một cậu bé đeo kính hỏi.

"Phật nhảy tường." Quý Nguyệt thân thiện trả lời.

Lập tức sự nghèo túng khiến cậu ta câm nín.

Lý Minh Nhất lắc đầu run rẩy đứng dậy, hai vợ chồng giáo sư Lý vội đỡ lấy sợ ông ấy ngã.

"Không phải mùi vị này." Giọng Lý Minh Nhất khàn khàn.

"Thật xin lỗi, Giang sư phụ, phiền ông đóng gói lại giúp tôi!" Giáo sư Lý chân thành nói xin lỗi.

"Là do kỹ năng nấu ăn của tôi không giỏi."

Quý Nguyệt vội vàng đi tìm hộp để đóng gói.

"Bạn học Tiểu Giang này, không biết ông nội cậu?" Ánh mắt giáo sư Lý nhìn về phía Giang Phong.

"Ông nội con nói tuần sau ông ấy sẽ đến thành phố A." Giang Phong trả lời.

"Vậy làm phiền rồi, thật sự đã làm phiền mọi người rồi." Giáo sư Lý liên tục nói xin lỗi.

"Ông nội cậu là Giang Vệ Quốc sao?" Lý Minh Nhất hỏi.

"Đúng ạ." Giang Phong gật đầu.

"Ông nhớ ông ấy, lúc đó ông ấy còn chưa cao tới eo của ông, khi phục vụ thức ăn, Huệ Thanh Khoa đã khen ông ấy đẹp trai." Đôi mắt đυ.c ngầu của Lý Minh Nhất dường như có một chút ánh sáng.

Sau đó ông ấy lẩm bẩm một số từ mà không ai hiểu rồi được vợ chồng giáo sư Lý đỡ rời khỏi quán cơm.