Chương 37: Phật Nhảy Tường

Giang Phong lấy cặp sách xong, đến cửa hàng thì cũng đã 12:40 rồi, giáo viên của tiết học cuối cùng quả là không phụ lòng người mà dạy lố giờ, thành công giúp nhiều sinh viên giải quyết vấn đề giành suất ăn, khiến cho mọi người được tận hưởng niềm vui với thức ăn thừa trong nhà ăn thoáng đãng.

Giang Phong nhìn thấy một hộp cơm trưa trên quầy sau bếp.

Một cái hộp màu xanh lam, ba tầng, giá thành đắt đỏ, giữ nhiệt cũng rất tốt, rất phổ biến ở các trường trung học nhưng ở trường đại học thì khá hiếm thấy.

"Học tỷ, đây là hộp cơm của chị à?" Giang Phong hỏi, thực tế là anh không nghĩ ra được là ai còn dùng hộp cơm như thế khi học đại học.

"Không phải của chị, là của Trương Vệ đó. Cậu ấy vẫn còn một cái, nên để cho chị. Tầng thứ nhất để cơm, tầng thứ hai để rau và tầng thứ ba để canh." Quý Nguyệt giải thích.

Giang Phong gật đầu, rất tốt, thân thiện với môi trường.

Có vẻ như Trương Vệ đã quyết định mỗi ngày đều ăn đồ ăn mang đi của nhà họ, không hổ là gia đình giàu có trong truyền thuyết, một phần mềm bán đi cũng được mấy vạn, một tháng tiền ăn của cậu ta có thể bằng tiền sinh hoạt của tất cả các bạn trong lớp cộng lại.

Rõ ràng là đã qua giờ ăn cơm, nhưng Giang Kiến Khang vẫn đang bận rộn trong bếp, ông ấy lấy bình rượu Thiệu Hưng bảo bối của mình ra, trên bàn nấu ăn có những ba mươi cái đĩa lớn lớn nhỏ nhỏ.

Tế rượu Thiệu Hưng sao?

Giang Phong nghiêng người về phía trước, quả nhiên là, chân giò cừu, dạ dày lợn, đầu móng giò, gân hươu, bào ngư vi cá, sò điệp hải sâm, có rất nhiều nguyên liệu quý của món Phật nhảy tường, gần như không thiếu một món gì. Và chỉ cần nhìn sơ qua thôi là biết đó đều không phải là những sản phẩm phổ biến trên thị trường, cũng không phải là thứ mà đồng chí Giang Kiến Khang có thể thu thập đủ trong một thời gian ngắn.



Gia đình của bọn họ chỉ là một nhà hàng bình thường, nên không mua đồ với quy mô lớn như các nhà hàng lớn khác.

Giang Kiến Khang đang thái gân hươu, ngâm rượu sò điệp, bên tay trái để một miếng chân giò hun khói Kim Hoa chính tông mà một người bạn đã tặng ông từ mấy năm trước.

Xem dáng vẻ này, đồng chí Giang Kiến Khang là muốn dốc hết vốn liếng của mình đây mà.

Miếng chân giò hun khói Kim Hoa này là cục cưng bảo bối của ông ấy, đến cả Giang Phong còn chưa từng được nếm qua.

"Ba, ba lấy ở đâu ra mà nhiều nguyên liệu như vậy thế?" Giang Phong hiếu kỳ hỏi.

"Do khách tự đem đến đó, chính là giáo sư gì đó của con, giảng dạy cả ngày rồi đến đây ăn trưa, hình như là họ Trần, tuổi tác cũng lớn rồi." Giang Kiến Khang nói xong chỉ vào bào ngư trên đĩa, "Đi tách bào ngư ra."

Giang Phong liền đi lấy dao.

Bào ngư này là loại bào ngư bốn đầu, rất quý giá, cũng không biết giáo sư Lý đã sử dụng cách nào kiếm được bào ngư tươi sống ở thành phố A này, bởi nơi đây vốn không hề giáp biển.

Thường thì chế biến món Phật nhảy tường đều sẽ dùng bào ngư khô, vì bào ngư khô sẽ có mùi nồng hơn, nhưng do đây là nguyên liệu mà khách đã đem đến, củ cải và bắp cải đều có những hương vị riêng, đối với đồng chí Giang Kiến Khang mà nói thì đây sẽ là nguyên liệu để có một nồi nước dùng thật ngon, kết hợp với bào ngư tươi sẽ càng hợp với khẩu vị của ông ấy hơn.

Giang Phong chưa từng thử qua món Phật nhảy tường.

Không phải vì nguyên liệu đắt đỏ, bây giờ đi đến các nhà hàng đều có thể mua một chén Phật nhảy tường với giá mấy trăm tệ, nhưng ông cụ Giang có yêu cầu đối với các món ăn rất cao, ông ấy khinh thường những món ăn có thịt có chứa hormone kí©h thí©ɧ hoặc thuốc trừ sâu, cho nên nếu như nhà họ Giang muốn làm Phật nhảy tường thì nhất định phải dùng những nguyên liệu tốt nhất. Ai bảo món Phật nhảy tường từng là món ăn đệ nhất ở Thái Phong Lâu chứ, ông cụ Giang sẽ không bao giờ cho phép con cháu vô lương tâm làm ô nhiễm những món ăn ngon của nền ẩm thực nhà họ Giang đâu.



Mười tám loại nguyên liệu chính, mười hai loại nguyên liệu phụ, Giang Kiến Khang kiên nhẫn xử lý từng loại một, bớt thời gian làm cho mọi người một bữa trưa đơn giản, trước khi Giang Phong lên lớp, thì anh đang đợi ngâm bong bóng cá.

Giang Kiến Khang không còn là bếp trưởng của nhà hàng quốc doanh năm đó nữa, đây cũng là một cơ hội hiếm có để ông ấy làm một món ăn với các nguyên liệu tốt như vậy.

Buổi trưa nắng gắt, cái nắng như thiêu đốt khiến người ta choáng váng.

Trên đường đến lớp học, Giang Phong gọi điện cho ông cụ Giang.

Ông cụ Giang chưa bao giờ có thói quen chợp mắt, ứng theo đồng hồ sinh học thì bây giờ có lẽ ông ấy đang nấu thức ăn cho mấy con lợn yêu dấu của mình.

Rồi uống trà chiều và ăn cơm, thật khiến người khác ghen tị mà.

"Alo, Tiểu Phong hả, có chuyện gì vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tức giận của ông cụ Giang.

"Ông nội ơi, giáo sư của trường con muốn mời ông đến đây để nấu món canh yến lộ thủy." Giang Phong đi thẳng vào vấn đề.

"Không đi." Ông nội Giang từ chối vô cùng thẳng thắng.

"Giáo sư của con sẽ tự chuẩn bị nguyên liệu, hôm nay thầy ấy đã đến nhà hàng của chúng ta để tìm ba con làm món Phật nhảy tường, và cũng tự chuẩn bị nguyên liệu, theo con thấy, nguyên liệu cực kỳ tốt, tuyệt đối là hiếm có khó tìm đó ông." Trong lòng Giang Phong vẫn hy vọng có thể hoàn thành được nhiệm vụ này.