Chương 38: Trừng phạt

Bạch Nhã hoảng hốt nhìn đôi mắt vô tình lạnh nhạt xem kỹ cô. Có chút tắc nghẽn mà mở miệng.

"Tiểu hổ ~"

Tiểu hổ đến gần cô, ngửi thấy mùi sói hôi thối trên người cô, chán ghét hất mũi.

"Đừng đối với ta như vậy ,"

Bạch nhã khó chịu nắm lấy đầu nó, dựa đầu vào cổ nó mà khóc nhè nhẹ. Cô không thể chịu được cái nhìn lạnh lùng ấy, như một người xa lạ. Mặc dù biết rằng nó không thích mùi trên cơ thể cô, nhưng cô không thể kìm được ôm nó nói dùng nước mắt kể ra những ủy khuất trên đường đi.

Cô đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực trong suốt chặng đường, cô đã cố gắng điều tiết nội tâm mình, cố gắng không để cô phát điên trong những cảnh đó. Cô lặng lẽ nuốt những nỗi oan ức không thể nói với ai.

Nhưng tuyến phòng thủ mỏng manh mà cô xây dựng bắt đầu tan rã từng chút một khi cô nhìn thấy nó lần nữa.

Cô nghe thấy tiếng gầm rống đe dọa bên tai, nhưng cuối cùng vẫn không dùng sức hất cô ra, mặc dù rất ghét mùi trên người cô nhưng vẫn để cô ôm.

"Ta biết ngươi sẽ không đối xử nhẫn tâm như vậy với ta."

Bạch Nhã nín khóc buông tay ra, mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của nó, cúi đầu thẹn thùng hôn lên hàm răng to trắng lộ ra.

Hành động như vậy không chỉ vì nó không thể trốn tránh, càng vì nó đau lòng. Đúng vậy, chính là đau lòng.

Cô đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của nó mà không có lý do, thoát đi một cách âm thầm. Cuộc gặp gỡ không rõ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trái tim của nó.

Tự hỏi liệu nó có điên cuồng tìm kiếm cô sau khi cô rời đi không? Không biết có vì cô thức trắng đêm không? Không biết... Vì có quá nhiều không biết, cho nên càng không thể tưởng tượng được tình huống như vậy.

Có một chút mùi máu tươi trên hàm răng trắng của nó, không biết đó là của bầy sói hay của chính nó.

Đúng rồi!! Vừa rồi nó cũng bị cắn.

Bạch Nhã hốt hoảng vội vàng cúi đầu nhìn vùng bụng đầy lông của nó đang rỉ máu ướt đẫm.

"Ngươi —— ngươi bị thương."

Bạch Nhã ngây người nhìn vết thương của nó. Chua xót duỗi tay chạm vào đầu nó để xoa dịu nó. Nhưng nó lập tức tránh ra.

"Ngươi..."

Bạch Nhã phức tạp nhìn nó hồi lâu rồi cuối cùng buông tay thở dài. Thực ra - Nó vẫn không tha thứ cho cô.

"Thực xin lỗi."

Bạch Nhã đỡ lấy cái cây rồi từ từ đứng dậy xin lỗi nó. Cô cắn môi chần chừ rồi cuối cùng xoay người bỏ đi.

Có lẽ trời cao không nên để họ gặp lại nhau.

Bởi vì lần đầu tiên cô thượng nó là ngoài ý muốn, thực sự. Lúc trước không biết sao cô có đủ can đảm để thượng nó, nhưng bây giờ cô thậm chí không có đủ can đảm để đối mặt với nó. Thật là nực cười.

Nhưng chưa kịp bước một bước, cô đã bị thân thể to lớn vươn mình chặn lại.

Trong vài ngày tiếp theo, Bạch Nhã được Tiểu hổ theo sát.

Nó cấm cô rời khỏi tầm mắt của nó trong một thời gian, nhưng nó không bao giờ đến gần cô. Chỉ cần từ xa đi theo.

Chỉ cần cô đến gần, nó sẽ né tránh.

Bạch Nhã cười khổ, cô không được phép rời đi, nhưng lại không muốn đến gần cô, thật là hỗn láo mà.

Thực tế, Bạch Nhã không thể chịu đựng được nó chiến tranh lạnh với cô, nếu bây giờ cô làm căng lại không có biện pháp gì khác. Bên cạnh đó, đây là hình phạt mà cô đáng phải chịu.

Hai ngày nay coi như thanh tịnh, Bạch Nhã được nghỉ ngơi thật tốt, trong người tràn đầy năng lượng. Ngoại trừ anh chàng đang giận dỗi với cô, mọi thứ đều gió êm sóng lặng.

Về sau cuối cùng cô cũng tìm được nguồn nước, chỉ muốn xuống nước tắm rửa sạch sẽ.

Nhưng cô nhìn thấy Tiểu hổ đột nhiên có chút bồn chồn bất an đến gần cô, khi nó cách xa cô một khoảng, lại do dự dừng bước.

Nó ——

Bạch Nhã đột nhiên cảm thấy mũi chua xót. Không thể không mở miệng nói.

"Không sao đâu. Lần này ta sẽ không rời xa ngươi."

Sau đó, cô xuống nước làm sạch cơ thể một chút liền lên bờ ngay. Vì nó không thích nên nó không muốn ở lại lâu hơn.

Trên đường đi Bạch Nhã đã rất cố gắng nói chuyện với nó, nói rất nhiều, hy vọng rằng nó sẽ vì vậy mà thân cận với cô hơn.

Trời dần tối. Như thường lệ, Bạch Nhã cuộn tròn trên mặt đất.

Cô không thể đi đường khi trời tối, dù cô không biết mình sẽ đi đâu. Cho nên cô phải dừng lại nghỉ ngơi, ban đêm vẫn còn hơi lạnh khiến cơ thể cô có chút không chịu nổi.

Vài ngày trước, vì kiệt sức sau chặng đường mệt mỏi, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng nay không như vậy.

Đột nhiên một nguồn nhiệt dần đến gần cô.

Cảm giác này — Bạch Nhã nâng đầu đang nằm giữa hai chân cô lên thì nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ rối bời của Tiểu hổ.

Nhiệt độ này, ôm ấp này là hơi ấm quen thuộc trong giấc ngủ của cô, hóa ra những ngày này nó đều đến giúp cô giữ ấm.

Bạch Nhã có chút cảm động, vươn tay vòng qua thân ảnh to lớn kia. Sợ rằng nó sẽ lại ra đi.

"Không cần đi."

Bạch Nhã vùi đầu vào bộ lông ấm áp thì thầm, cô đã ngăn chặn thành công Tiểu hổ đang vùng vẫy.

"Làm ơn đừng đối xử với ta như thế này? Đừng phớt lờ ta, để ta đến gần ngươi, đừng nhìn ta một cách lạnh lùng. Xin đừng đối xử tốt với ta như thế này, làm ơn ~ hu hu ~ như thế này trái tim ta thật khó chịu ~~~ Ô ô ~ "

Bạch Nhã dùng hai tay nắm chặt lấy bộ lông dày của nó, bật khóc, trút bỏ tâm lý u uất tích tụ mấy ngày qua.

Có những ủy khuất, buồn bã, chua xót ... kỳ lạ chiếm trọn trái tim cô.

Bên tai cô có tiếng tim đập quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc trong tay, bên cạnh có Tiểu hổ quen thuộc.

Cái đầu thoải mái cọ đầu cô, lặng lẽ an ủi cô khóc lóc thảm thiết.

Bạch Nhã nâng đôi mắt ướŧ áŧ lên nhìn đôi mắt lạnh lẽo đang dần bị tan biến.

Rồi nó bất ngờ mà chầm chậm đưa lưỡi ra liếʍ những giọt nước mắt trên má cô.

Không hiểu vì sao, Bạch Nhã không tự chủ cúi đầu hôn lên cái miệng đang hơi hé mở kia. Đầu lưỡi trực tiếp xông vào móc lấy lưỡi to thô ráp.

Lúc này, trong lòng cô có một ý nghĩ kí©h thí©ɧ khiến cô động tâm.

Đó là——quyến rũ nó một lần nữa, ăn nó.

Ý nghĩ này khiến Bạch Nhã chậm rãi duỗi tay ra, giống như lần đầu tiên. Cầm cây gậy khổng lồ nóng bỏng thô dài, vuốt ve. Cho đến khi nó cương và to lên vì hành động của cô.