Chương 37: Đột nhiên

Không nhớ làm bao lâu, va chạm ra ra vào vào rồi xuất tinh liên tục.

Ý thức đã bị tê liệt, nhưng cơ thể vẫn trung thực thừa nhận lại thừa nhận.

Trời tối rồi lại sáng.

Điều duy nhất không thể theo kịp nhóm giống đực luôn là thể lực, người trước sẽ đi xuống và người sau sẽ vào lại.

Quá trình xem là thời gian tốt để nghỉ ngơi.

Vì vậy, không chờ ngươi hồi phục tốt, đã có rất nhiều sói lấy lại hùng phong, sau đó tham gia lễ hội cuồng hoan một lần nữa.

Nhưng cô nên cảm kích vì trước đó thân thể của cô đã cường hãn, nếu không ước chừng chờ cô sẽ bị làʍ t̠ìиɦ chết.

Nếu một cái chết thảm khốc kì lạ như vậy mà cô gặp phải, điều đó chỉ có thể cho thấy rằng cô là người may mắn.

Rốt cuộc đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cuối cùng bắn vào tận sâu trong động nhỏ của cô, cuộc hoan ái kéo dài cũng kết thúc.

Bạch nhã cười khổ, cô có nên mừng vì mình vẫn chưa bị làm ngất đi không?

Những con sói an tĩnh nằm xung quanh cô, giống như nghỉ ngơi đơn giản. Nếu ở giữa không có khuôn mặt mềm mại bò lại gần cô, sẽ trông rất hoàn hảo.

Bạch Nhã lúc này đang rất rối.

Cô đã có thể xác định không có vấn đề gì với những thứ do hệ thống tạo ra.

Bởi vì bây giờ cô cảm thấy tất cả những giọng nói kỳ lạ của bầy sói trong đầu mình.

Tuy nhiên, tất cả họ đều tỏ ra thoả mãn.

Và cô thực sự có thể nghe thấy hầu hết những suy nghĩ muốn đưa cô đi theo.

Bạch Nhã bĩu môi, cô có nên cảm ơn vì sự hào phóng của chúng không. Nhưng cô không muốn theo chúng như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của chúng chút nào. Hơn nữa nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành. Cô không nghĩ mình sẽ ở lại đây mãi mãi.

Bạch Nhã mềm mại nằm trên người một trong số chúng, không thể cử động cơ thể vì kiệt sức. Nhưng điều kỳ lạ là bộ não quá thanh tỉnh.

Bạch Nhã tỏ vẻ kỳ thật cô rất muốn ngủ đến chết. Nhưng đại não quá hưng phấn, không buồn ngủ chút nào.

Đối với hiện tượng kỳ lạ này, Bạch Nhã luôn cảm thấy có điều gì đó sẽ xảy ra.

Sau hơn nửa giờ, thân thể mới dần dần khôi phục tri giác.

Những con sói xung quanh cô đột nhiên kích động bất an.

Từ những suy nghĩ lộn xộn của chúng, Bạch Nhã đọc được dường như có một giống loài nguy hiểm đang đến gần. Nhưng dù có nghe thế nào, cô cũng không xác nhận đó là gì.

Những con sói đang nằm trên mặt đất cảnh giác đứng dậy và đi tới đi lui.

Mà Bạch Nhã đã nghe từ nội tâm của chúng lý do bầy sói không rời đi ngay lập tức là vì cô.

Bạch Nhã mím môi, ngẩn người nói: "Tôi không sao."

Nói không cảm động là giả dối, sau khi cô đến đây, những chuyện tương tự như vậy cũng đã không phải một lần hai lần, nhưng lần nào cũng được đối xử như vậy. Nói một cách dễ hiểu, họ chỉ là bèo nước gặp nhau thôi. Liên hệ duy nhất không phải tất cả đã làm xong rồi sao.

Ban đầu cô không sợ hãi lắm, những loài nguy hiểm này thường không thể tiếp cận được. Nhưng dần dần cô không nghĩ rằng họ sẽ làm tổn thương cô. Sau đó, cô đã hạ thấp cảnh giác với chúng rất nhiều. Vì vậy, bây giờ Bạch Nhã không thể hiểu được nội tâm cảnh giác của bầy sói.

Nhưng thiên tính cảnh giác của họ là như vậy, cô không thể thay đổi được.

Bạch Nhã với tay và kéo một chàng sói, sau đó dựa vào nó gian nan đứng dậy.

"Trước tiên rời khỏi đây."

Bạch Nhã nhanh chóng dựa vào cái cây gần cô nhất nói với khuôn mặt tái nhợt.

Cô định để bầy sói rời đi trước, nhưng cô không nói chúng nhất định để chúng đưa cô đi cùng.

Do dự một lúc, bầy sói quyết định bỏ đi.

Hướng về phía Bạch Nhã là một tấm lưng xám xịt.

Ý chúng là - để cô ngồi trên đó!

Đây là muốn mang cô đi cùng?!

Không hiểu sao lòng cô bỗng thấy ngọt ngào lạ thường.

Nhưng Bạch Nhã chưa kịp đáp lại. Một tiếng gầm rất lớn từ cách đó không xa truyền đến.

Rồi một thân ảnh đầy màu sắc dần tiến lại gần.

Bầy sói cảnh giác tụ tập lại với nhau, nhìn chằm chằm vào kẻ thù đối diện.

Đó là - Bạch Nhã khẽ siết chặt tay đang bám vào cây.

"Grào~~"

Gầm to một tiếng, ánh mắt hung tợn quét qua cô, sau đó trực tiếp nhảy lên khiêu chiến.

"Tiểu —— Tiểu hổ ~~" Giọng Bạch Nhã có chút trầm thấp tắc nghẽn.

Bạch Nhã thấy chàng hổ nào đó trong cuộc chiến đã nghe thấy tiếng hét của cô, tai nó rõ ràng run lên, động tác cắn cũng chậm hơn nửa nhịp. Sau đó, cắn một miếng lớn vào con sói đang tấn công bên cạnh mình.

"Rống ~~"

Có một tiếng gầm thống khổ, sau đó là một cuộc chiến giằng xé điên cuồng hơn.

"Đừng--"

Bạch Nhã phục hồi tinh thần, lo lắng muốn đi qua ngăn cản. Nhưng cô không đứng vững, lập tức ngã xuống đất.

"Đừng đánh nhau !!"

"Xin đừng đánh nhau."

Bạch Nhã lo lắng gấp đến mức giọng nói có chút tắc nghẽn. Mang theo tiếng khóc nức nở.

"Dừng tay! Các ngươi rời đi trước, rời đi trước !!!"

Lần đầu tiên Bạch Nhã dụng tâm nói chuyện với bầy sói.

"Nó sẽ không làm tổn thương ta, xin các ngươi rời đi trước! Hu hu ~"

Bạch Nhã không nghĩ rằng đàn sói có thể đánh bại nó, ngay cả khi chúng có thể, cũng là lưỡng bại câu thương. Bên cạnh đó, Bạch Nhã không tin rằng mang theo cô bầy sói có thể rời đi một cách suôn sẻ.

Vì vậy, cô nghĩ điều duy nhất khả thi là để chúng rời đi trước còn cô ở lại.

Hơn nữa cô nghĩ Tiểu hổ sẽ không làm gì cô.

"Cầu các ngươi!!"

Bạch nhã khàn giọng hét lên.

"Xin đừng đánh nhau !!"

Đàn sói lùi lại một chút cho đến khi chúng đi ngang qua cô.

Đôi mắt của chúng chứa đầy sự nhẫn nhịn và miễn cưỡng.

Sau đó quay người bỏ chạy.

Thực xin lỗi!!

Nhưng Tiểu hổ cũng không đuổi theo. Chỉ cần từng bước ép sát Bạch Nhã, từng bước đến gần.

Nhưng nhịp tim của Bạch Nhã càng lúc càng đập nhanh hơn theo đi bước một tới gần cô.

Cô không dám hít thở cho đến khi khuôn mặt đó tiến lại gần cô.

"Grào ~~~~"

Đột nhiên một tiếng sói tru dữ dội phát ra từ một nhóm cách đó không xa.

Chúng nó —— thật là đồ ngốc.

Mắt Bạch nhã hơi ươn ướt.