Chương 14: Xử nam mãng

"Đinh ~ chúc mừng người chơi công lược thành công một giống loài, hiện tại mức độ hoàn thành nhiệm vụ 2/10. Mong người chơi không ngừng cố gắng."

Âm thanh đột ngột của hệ thống đã đánh thức Bạch Nhã, người vốn dĩ đang ngủ.

Cô lắc đầu, vốn vẫn có chút mơ màng, cẩn thận nhớ lại những gì hệ thống vừa nói.

Công lược thành công! Điều đó nói lên rằng, cô thực sự phải chủ động mới tính. Hoặc cô đã quên một số chi tiết. Bạch Nhã cẩn thận nhớ lại những mảnh ghép trước đó, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ thông tin giá trị nào.

Quên đi, Bạch Nhã bĩu môi. Dù sao thì cô cũng không quan tâm lắm. Vậy tại sao phải lãng phí khối óc suy nghĩ về những thứ lộn xộn này. Dù thế nào đi nữa, những điều nên đến sẽ đến, người không nên tới cũng trốn không xong. Đối với cô, tới đâu hay tới đó mới là quy luật sống, chỉ cần cô an tâm sống tốt mỗi ngày.

Nhưng ngay sau đó Bạch Nhã thực sự không có nhiều thời gian để nghĩ về những thứ lộn xộn đó.

Một thứ lạnh lẽo liếʍ vào lưng cô. Nó khiến cô nổi da gà, cô biết đó là lưỡi của mỗ mãng. Chà, nó cũng thức dậy. Nhưng tại sao không ngủ lâu hơn một chút. Bạch Nhã quả thực khóc không ra nước mắt a.

Bạch Nhã cứng cổ quay đầu lại, nở một nụ cười khó coi với anh chàng.

Có thể nói cô đã uống chất kí©h thí©ɧ trước đó nên không sợ chết ngồi lên súng cưỡi nó.

Thực tế đã chứng minh rằng cách làm này quả thực đi tìm đường chết.

Hồi tưởng lại khoảnh khắc Bạch Nhã bị phản kích, bị ấn xuống kia.

Ban đầu Bạch Nhã hưởng thụ một cách rất thoải mái. Cũng thoải mái tiết rất nhiều lần.

Nhưng sau một thời gian dài, mãi không thấy côn ŧᏂịŧ của anh chàng có cảm giác muốn xuất tinh, còn rất mạnh mẽ ra vào Bạch Nhã.

Lúc sau, Bạch Nhã cảm thấy huyệt nhỏ của mình sắp bị ma sát đến phồng rộp, cũng không thấy nó nhỏ xuống. Ác nhất là cơn sướиɠ đứt quãng không ngừng khiến cô muốn ngất mà không được.

Trong lòng, Bạch Nhã cảm thấy khóc không ra nước mắt. Cô đoán chắc lúc trước anh chàng trong thời kỳ động dục gặp cô tươi ngon, không chịu nổi sự dụ hoặc nên mới mạnh mẽ cưỡng cô, lại nói lúc đó cô đang thủ da^ʍ. Vì là lần đầu nên tốc độ rất nhanh (thực ra không nhanh chút nào, không phải sao), rồi lần thứ hai có kinh nghiệm nên sức bền tiếp tục tăng lên. Đó là lý do tại sao có tình hình hiện tại.

Cuối cùng, sức lực, tinh thần của cô không theo kịp, sau đó não của cô sụp đổ ngất đi. Nhưng cơ thể cô vẫn thành thật đáp lại luật động. Cô hoảng hốt nhớ lại mình bị đυ. rất lâu, rất lâu sau đó mới bắn.

Vì vậy, bây giờ Bạch Nhã có một chút sợ hãi khi nhìn thấy nó, được chứ? Xử nam còn đáng sợ chứ đừng nói đến cự mãng đã cấm dục bao lâu nay.

Hơn nữa bây giờ cho dù nhìn nó thế nào, cô cũng nghĩ nó lại có ý tưởng đó.

Ấy! Anh ơi, anh đưa lưỡi liếʍ chỗ nào vậy!!

Bạch Nhã muốn khóc không ra nước mắt vì con rắn nào đó bất ngờ liếʍ ngực cô. Nó có vẻ thích cặρ √υ" trắng nõn mềm mại của cô, dùng đầu lưỡi phân nhánh đỏ tươi liếʍ đi liếʍ lại, lâu lâu lại dùng cái lưỡi linh hoạt của nó kéo hai núʍ ѵú nhỏ.

Vào lúc này, Bạch Nhã thực sự muốn dừng lại, mặc dù nó đã thành công trong việc khơi dậy ham muốn của cô, nhưng cô không muốn làm cùng nó. Xin hãy tha thứ cho cô vì không dám, người ta gọi cô là người bắt nạt kẻ yếu . Hoan ái trước đó chỉ có thể nói rằng cô là đồ ngu ngốc mới có thể làm ra chuyện ngớ ngẩn như vậy, bây giờ đối mặt phát hiện ra tên này là giống loại đáng sợ, ai hành động thiếu suy nghĩ.

"Không ~ ưm ~ không được ~ nữa ~" Bạch Nhã vô thức rêи ɾỉ.

Bạch Nhã bây giờ vô cùng hối hận vì sao lúc trước lại yêu cầu nó liếʍ vυ" mình, chuyện này đơn giản là tự làm tự chịu. Bây giờ hay rồi, nó dùng cái này để tra tấn trái tim mỏng manh của cô. Cô gần như đang khóc, được không?

Lưỡi rắn lành lạnh đã không còn hài lòng với phía trên, nó chậm rãi theo thân thể mềm mại trắng nõn đi xuống, tìm kiếm nơi tỏa ra mùi thơm.

"A ~~"

Lưỡi lạnh lẽo đi đến đâu, thân thể Bạch Nhã sẽ run lên bần bật. Những cơn tê dại bùng lên kí©h thí©ɧ các giác quan của cô0

lan tỏa khắp cơ thể. Làm cô vừa yêu vừa hận.

Cuối cùng thì cái thứ đó cũng di chuyển đến mép huyệt, nó ngập ngừng cọ xát thịt mềm ở miệng huyệt.

"Ừm ~ không ~ không ~~ đau quá ~~" Bạch Nhã bị một chút kí©h thí©ɧ làm chảy nước mắt. Nỗi đau chua xót từng cơn từ chỗ đó truyền đến cho thấy tình hình chiến chiến trước đó kịch liệt kéo dài đến nhường nào. Bạch Nhã tự hỏi liệu da ở đó có phải bị rách không, nếu không thì vì sao dưới sự kí©h thí©ɧ của nước bọt lại đau đến như vậy.

Có thể là tiếng kêu đau quá của cô, mà mỗ mãng thật sự dừng động tác trên miệng.

Nó nâng đôi mắt dục cầu bất mãn nhìn ai đó đang không ngừng rơi nước mắt, có chút không đành lòng cúi đầu đến cạnh mặt Bạch Nhã, vươn lưỡi rắn nhẹ nhàng liếʍ đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, dường như không tiếng động nói, "Không khóc."

Bạch Nhã thực sự ngừng khóc, đôi mắt ngấn lệ mở to sững sờ nhìn nó .

Nó... Đây là đang an ủi cô sao?

Bạch Nhã rất cảm động trước hành vi của chàng rắn, nhưng nếu không tính những chuyện trước đây.

Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Bạch Nhã đột nhiên cảm thấy mũi mình lên men. Không thể không cảm thấy buồn bã đang chiếm lấy trái tim cô. Cô bất ngờ vươn hai tay ra ôm lấy cổ nó (đoạn ngắn dưới đầu, nếu tính thì hehe) rồi vùi đầu khóc thật to. Hãy để cô thoải mái một lần. Cô nói với chính mình như thế.

" Hu hu ~ Em khó chịu quá! Toàn thân đau nhức, sao anh có thể hư như vậy, biến người ta thành như thế này ~ hu hu ~ Em thực sự muốn tắm bằng nước nóng ngay bây giờ, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Ngủ ở đây thật không tiện chút nào, em nhớ nhà, em muốn những bữa ăn ngon ~ hu hu ~ Nơi đây thật đáng ghét ~ Em không thích! Em không thích chút nào, hu hu!!! "

Bạch Nhã không biết tại sao, nhìn thân ảnh chật vật phản chiếu trong mắt nó, trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được. Sau đó cô không kìm được mà ôm nó bắt đầu khóc lóc kể lể.

Cho đến khi khóc thật to xong, cô mới cảm thấy thoải mái hơn. Bạch Nhã đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng loại cảm xúc này sẽ không ảnh hưởng quá lâu đối với cô, cuộc sống là như vậy, không thể hoàn hảo, nhưng ít nhất cô biết cách thu phóng và làm thế nào để đối mặt với nó, đây là điều tốt nhất cô học được từ cuộc sống.