Chương 7: Người chơi chạy nhanh (2)

Lý Mộc Dương trực tiếp vươn tay rút thanh kiếm đeo trên lưng của Lưu Ly tiên tử ra khỏi vỏ rồi phóng về phía sáu khách giang hồ đang ngồi trong quán trọ.

Mặc dù cơ thể hắn có tu vi bình thường nhưng khi tạm ngưng thời gian bảy giây cũng đủ cho hắn chạy quanh quán trọ này một vòng.

Bảy giây trôi qua, tạm ngưng thời gian hết hiệu lực, Lý Mộc Dương cầm tiên kiếm đứng ở cửa lớn của quán trọ, sáu gã khách giang hồ đầu mình hai ngã nằm la liệt khắp nơi trong quán trọ, máu tươi điên cuồng phun ra.

Chỉ trong nháy mắt mà cả sáu người đều chết thảm trong huyết cảnh, tiểu nhị sợ đến mức hét lên một tiếng rồi cuống quýt chạy về hướng hậu viện.

Đột nhiên ánh mắt của Lưu Ly tiên tử đang ngồi giữa đại sảnh quán trọ ngưng đọng, nàng ấy nhanh chóng nhìn về phía Lý Mộc Dương đang đứng ở cửa lớn và tiên kiếm trên tay của Lý Mộc Dương.

Nàng ấy đứng phắc dậy, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

“Ngươi…”

Nhưng Lưu Ly tiên tử vừa mới mở miệng nói thì sáu thi thể mất đầu của những gã khách giang hồ xảy ra biến đổi.

Sau thi thể không ngừng phồng lớn lên và biến đổi hình dạng, cuối cùng không chỉ chúng biến thành những tên quái vật không đầu mà những cái đầu rơi ở bên cạnh cũng biến đổi quái dị.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, Lưu Ly tiên tử sững sờ, trong nháy mắt cơn giận kẹt lại trong cổ họng.

“Đây…”

Nàng ấy vô cùng kinh ngạc nhìn sáu thi thể quái vật ở trước mắt sau đó không tin nổi mà nhìn về phía Lý Mộc Dương.

“Tại sao ngươi lại biết bọn chúng là Ma Tu?”

Nàng ấy ở quán trọ này lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra sáu tên này là Ma Tu, vậy mà tên sai dịch trước mặt này vừa đến đã ra tay tàn nhẫn, mạnh mẽ quả quyết, mắt sáng như đuốc, giống như căn bản hắn không hề sợ mình đã đoán sai.

Hơn nữa thân pháp của hắn cũng rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã cướp lấy tiên kiếm của nàng ấy rồi còn gϊếŧ chết sáu người…

Lưu Ly tiên tử kinh ngạc nhìn Lý Mộc Dương, rõ ràng từ khí tức của hắn thì hắn chỉ là một sai dịch có tu vi tầm thường, cùng lắm là luyện khí cảnh nhưng sao lại có thân pháp khủng khϊếp và kỳ quái như thế?

Thậm chí nàng ấy còn không nhìn rõ người này ra tay như thế nào nữa.

Lưu Ly tiên tử ngạc nhiên và nghi ngờ, trong phút chốc nàng ấy cũng không biết nói như thế nào mới đúng. Nhưng Lý Mộc Dương cầm tiên kiếm lại liếc nhìn nàng ấy một cái rồi đột nhiên há miệng phun ra một ánh sáng lạnh.

Trong nháy mắt đống bùn đất dưới chân của Lưu Ly tiên tử tuôn ra một ánh sáng đỏ như máu, dưới lòng đất vang lên một tiếng gào thống khổ thảm thiết, ngay sau đó máu tươi cuồn cuộn tuôn ra bên dưới mặt đất chỗ chân của Lưu Ly tiên tử.

Nhìn thấy hành động này mà Lưu Ly tiên tử cảm thấy hốt hoảng, nàng ấy không còn cao lãnh như vừa rồi nữa. Ngay lập tức nàng ấy rời khỏi vị trí đang đứng rồi bàng hoàng nhìn xuống mặt đất đẫm máu đó.

Dưới lòng đất mà cũng có yêu ma sao? Còn vô tình đào tẩu bên dưới chân nàng ấy?

Khoảnh khắc này Lưu Ly tiên tử có một cảm giác lạnh sống lưng, bởi vì rõ ràng nàng ấy đã biết được sáu tên quái vật trong quán trọ này không phải thứ tốt lành gì.

Nếu chúng hiện rõ nguyên hình rồi dồn sức tấn công, cộng thêm tên quái vật đã mai phục sẵn dưới lòng đất này thì e rằng nàng ấy khó mà toàn thây rút lui…

Lưu Ly tiên tử hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nhìn Lý Mộc Dương.

“Tại hạ là Sở Thanh Tuyết của Huyền Kiếm Tông, không biết nên xưng hô với tôn giá thế nào?”

Giọng nói của Lưu Ly tiên tử rất nghiêm túc đủ để thấy nàng ấy có bao nhiêu tôn trọng Lý Mộc Dương.

Tuy rằng khí tức trên người sai dịch ở trước mặt này khá mỏng, hình như tu vi cũng như vậy nhưng thủ đoạn của hắn như sấm sét, còn có thân pháp rất kỳ lạ nên đã lấy được sự kính trọng của Lưu Ly tiên tử.

Không ngờ bên trong triều đình mục nát sa đọa này lại có người tài giỏi như vậy…

Lý Mộc Dương nghe được câu hỏi của Lưu Ly tiên tử thì lúc này mới định thần lại. Tuy rằng hắn bị sắp xếp cho thân phận sai dịch nhưng hình như hắn không được đặt tên.

Nói cách khác là… hắn phải tự đặt tên ID sao?

Nhận lấy ánh mắt của Lưu Ly tiên tử, Lý Mộc Dương hơi mỉm cười nói.

“Tiên tử quá lời rồi, chẳng qua tại hạ chỉ là một tên sai dịch của Khâm Thiên Giám nên tiên tử cứ gọi là Vô Danh là được rồi.”

Trong phút chốc Lý Mộc Dương không thể nghĩ ra tên ID nào hay nên tùy tiện đặt tên ID là Vạn Kim Du. Hắn vừa nói dứt lời thì góc phải trong tầm mắt của hắn hiện lên mấy dòng tin.

“Tụ hợp với Lưu Ly tiên tử… đã hoàn thành.”

“Bảo vệ Lưu Ly tiên tử an toàn… đã hoàn thành.”

“Tiến độ hiện tại đã được lưu trữ.”

“Nhiệm vụ mới… mời đi cùng Lưu Ly tiên tử vào thành Lâu Sơn.”