Chương 6: Người chơi chạy nhanh

Hành động của đám Ma Tu này quá nhanh, dường như chỉ trong vài giây đã ra tay thành công, động tác kín kẽ, thậm chí còn không cho Lý Mộc Dương thời gian phản ứng.

Cũng may là Lý Mộc Dương kịp thời kích hoạt tạm ngưng thời gian nên Lưu Ly tiên tử mới không chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Mà hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác, suy cho cùng thì tạm ngưng thời gian cũng chỉ có bảy giây.

Trong thời gian tạm ngưng thì Lý Mộc Dương trực tiếp rút đao trên thắt lưng ra rồi chém đến tên Ma Tu ở gần nhất. Lưỡi đao sắc bén hung hăng bổ về phía đầu của tên quái vật, quái vật này bị đâm xuyên tim vẫn không chết, nếu bị chặt đầu thì chắc sẽ không có khả năng sống sót nhỉ?

Chiêu thức mà Lý Mộc Dương ra tay là sát chiêu tàn nhẫn nhất.

Tuy nhiên khi hắn dùng lực mạnh chém lưỡi đao vào cổ của tên quái vật thì Lý Mộc Dương có cảm giác như mình vừa chém vào một khối sắt thép rất cứng.

Một lực lớn dội ngược lại khiến cho hàm của hắn cũng tê dại.

Mà thanh trường đao cứng rắn vì bị lực lớn dội ngược lại nên ngay lập tức vỡ vụn, Lý Mộc Dương hốt hoảng trợn to mắt.

“Chết tiệt! Lực phòng ngự mạnh như thế à?”

Những lưỡi đao bình thường không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của những tên quái vật này sao?

Trong căn nhà trang tối đen như mực, đột nhiên Lý Mộc Dương mở mắt ra.

“Chết tiệt! Lại thất bại rồi.”

Hắn hoàn toàn không ngờ được lưỡi đao của mình sẽ bị quái vật làm cho vỡ vụn. Quả thật lực phòng ngự của những tên quái vật kia mạnh đến kinh người.

Trong trò chơi, trước khi chết Lý Mộc Dương đã kích hoạt kỹ năng “Phúc trung tàng kiếm” một lần, hắn đã phun thanh kiếm từ trong miệng ra , phá vỡ thành công phòng ngự của một tên quái vật và đã gϊếŧ chết nó.

Tuy nhiên đám quái vật còn lại lại tràn vào, không cho Lý Mộc Dương cơ hội kích hoạt tạm ngưng thời gian lần thứ hai mà đã thẳng tay chém chết hắn và Lưu Ly tiên tử trên mặt đất.

Kỹ năng “Phúc trung tàng kiếm” có hai mươi giây hồi chiêu, mỗi lần chỉ có thể gϊếŧ một tên quái vật nên cũng không thể trông cậy kỹ năng này có thể phá vỡ cục diện.

Lý Mộc Dương nheo mắt lại.

“Xem ra phải mượn phi kiếm của Lưu Ly tiên tử mới được.

Cái bẫy do sáu tên quái vật kia giăng ra là thế này, đầu tiên chúng sẽ chọc giận Lưu Ly tiên tử khiến nàng ấy ra tay để nàng ấy phi kiếm và mất đi kiếm, sau đó mới dám đồng loạt bao vây, đương nhiên thứ mà bọn quái vật đó e ngại chính là phi kiếm của Lưu Ly tiên tử.

“Tiếp tục hướng dẫn người mới.”

Đột nhiên bức tranh cuộn trong tầm mắt của hắn tối sầm lại, Lý Mộc Dương lại bị bóng tối xung quanh nhấn chìm lần nữa. Khi hắn mở mắt ra thì lại thấy bản thân mình đang ngồi lắc lư trên xe ngựa.

Tiếng hát của phu xe vang vọng khắp núi rừng, chiếc xe ngựa chênh vênh chạy trên đường núi. Lý Mộc Dương trực tiếp xoay người nhảy xuống khỏi xe rồi chạy như điên trên đường núi.

“Này! Bộ gia?”

Tiếng phu xe kinh ngạc kêu lên bị hắn nhanh chóng ném ra sau đầu, trên đường đi Lý Mộc Dương kích hoạt tạm ngưng thời gian rồi chạy như điên lên sườn núi, sau đó hắn thấy Mã Dịch Đình ở bên đường.

Hắn hít sâu mấy hơi điều chỉnh hô hấp, lúc này mới vác theo đao đeo ở bên hông rồi đi về phía quán trọ. Hắn đẩy cửa lớn ra, tiểu nhị mặt mày tươi cười bước ra nghênh đón hắn.

“Vị bộ gia này…”

Nhưng Lý Mộc Dương lại trực tiếp đi lướt qua người hắn ta rồi đi đến trước mặt Lưu Ly tiên tử. Lưu Ly tiên tử mặc một bộ thanh y ngồi ở giữa quán trọ, trên lưng đeo một thanh cổ kiếm, nhìn qua thì kiếm này vô cùng cổ xưa và không hề có mũi kiếm nhọn.

Lý Mộc Dương lập tức đi đến trước mặt Lưu Ly Tiên tử rồi nói.

“Tiên tử, có thể mượn kiếm của ngươi dùng một chút không?”

“Hả?”

Vốn dĩ Lý Mộc Dương mặc nguyên bộ trang phục của sai dịch đến, Lưu Ly tiên tử muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không ngờ bị Lý Mộc Dương đánh đòn phủ đầu, hắn trực tiếp tìm đến nàng ấy để mượn kiếm.

Ánh mắt của Lưu Ly tiên tử hơi bất ngờ, đương nhiên nàng ấy bị hành động kỳ lạ này của Lý Mộc Dương làm cho không kịp trở tay.

Lý Mộc Dương liếc nhìn sáu tên quái vật đang có mặt ở đây, hắn định bụng sẽ giữ chút khoảng cách với chúng.

“Được, đa tạ tiên tử.”

Tính toán khoảng cách xong thì Lý Mộc Dương thẳng thừng nói cảm tạ, hắn cũng mặc kệ Lưu Ly tiên tử có đồng ý hay không.

Giây tiếp theo, hắn kích hoạt tạm ngưng thời gian. Trong phút chốc cả quán trọ chìm vào thế giới đen trắng, trời đất đều đã mất đi màu sắc, sáu gã khách giang hồ vẫn ngồi ở vị trí cũ, trông tất cả mọi thứ vẫn như bình thường.

Lưu Ly tiên tử đeo tiên kiếm trên lưng ngồi đó với khuôn mặt ngơ ngác, trong ánh mắt của nàng ấy tràn ngập sự kinh ngạc giống như là đang hoang mang không biết tại sao Lý Mộc Dương lại nói cảm tạ.