Nguyên chủ ở Thành Cửu Nguyên, là một toà thành bình thường được cai trị bởi Luyện Ma Tông.
Lý gia thậm chí còn không được coi là một gia tộc ở Thành Cửu Nguyên, chỉ là một gia đình có ít tiền.
Phụ thân của Lý Mộc Dương, Lý Đại Mục, là đội trưởng phòng thủ của Thành Cửu Nguyên, ông phụ trách khoảng hai mươi người, ở Thành Cửu Nguyên có một tiểu viện với ba lối vào và ba lối ra, trong nhà có hai nha hoàn, một phu xe.
Loại gia đình này chỉ có thể coi là nhà giàu nhỏ, nhân vật nhỏ trong số những nhân vật nhỏ ở thành.
Sau khi lấy nhau, vợ chồng Lý Đại Mục chỉ có một con trai là Lý Mộc Dương nhưng họ đã nuôi dạy một cô con gái nuôi tên là Lý Nguyệt Thiền.
Cô bé là đứa trẻ mồ côi của huynh đệ kết nghĩa với Lý Đại Mục. Sau khi huynh đệ kết nghĩa của Lý Đại Mục qua đời, ông đã đưa cô bé về nhà và nhận nuôi nàng.
Cô nương này có tính cách tinh quái, hoạt bát, rất được ưa thích, trái ngược hoàn toàn với nguyên chủ tính tình vụng về và cực kỳ nhỏ nhen, nên mối quan hệ giữa nguyên chủ và muội muội trên trời rơi xuống rất không tốt.
Nói cách khác, nguyên chủ có mối quan hệ không tốt với mọi người, nha hoàn trong nhà cũng không thích hắn.
Sau đó, nguyên chủ si mê tiểu thư Ninh gia ở thành Cửu Nguyên, tiêu hết tiền bạc cho Ninh tiểu thư, ngày thường, để cho Ninh tiểu thư tùy ý gọi đến, gọi đi, so với gọi chó còn dễ hơn.
Sau đó, để ép phụ thân, mẫu thân trả tiền cho hắn cưới Ninh tiểu thư, hắn đã cãi nhau lớn với phụ thân , mẫu thân.
Lý Đại Mục, một người đàn ông thô lỗ, ít học, tức giận đến mức nói những lời gay gắt với thằng con ngỗ ngược, nguyên chủ liền tức giận phá cửa bỏ đi.
Trước khi rời đi, hắn chỉ vào cửa và chửi bới trước mặt hàng xóm.
“Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, Lý Đại Mục, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến ông hối hận vì quyết định ngày hôm nay!”
Sau đó hắn gia nhập Luyện Ma Tông, ôm mộng thăng quan tiến chức ở Luyện Ma Tông và làm một tên tạp dịch, đệ tử ngoại môn của Luyện Ma Tông.
Đáng tiếc tên này mới vào tông môn hơn một tháng, lại phát điên mà chết vì tu luyện mù quáng.
Sau đó nhà du hành thời gian Lý Mộc Dương xuyên tới.
Nhớ lại những chuyện nhảm nhí mà nguyên chủ đã làm, Lý Mộc Dương chỉ muốn che mặt lại.
“Ta vốn dự định cả đời sẽ không trở về Thành Cửu Nguyên, cũng không liên lạc với gia đình nữa…”
Bây giờ nghĩa muội kia lại tìm tới cửa?
Lý Mộc Dương đột nhiên cảm thấy mình như đã chết.
Tuy rằng những việc ngu ngốc do nguyên chủ làm không phải do Lý Mộc Dương làm, nhưng khi hắn xuyên đến cơ thể này, đó là bùn vàng chảy ra từ đáy quần hắn, không phải là phân thì cũng là cứt.
Bất cứ ai biết Lý Mộc Dương ở Thành Cửu Nguyên đều biết rằng anh chàng này là một thanh niên bại não đã hét lên với phụ thân, mẫu thân mình trước mặt mọi người: “Chớ khinh thanh niên nghèo”.
Bây giờ không chỉ có nghĩa muội trời cho kia mà còn có cả Ninh tiểu thư mà hắn đã si mê.
“Đây quả thực là tai hoạ từ trên trời rơi xuống…”
Lý Mộc Dương che mặt lại, đột nhiên cảm thấy căn nhà nhỏ cách xa mọi người này có vẻ khá tốt.
Ít nhất nếu hắn sống ở đây, có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
Nguyên chủ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, Lý Mộc Dương căn bản không muốn gặp mặt người quen của nguyên chủ.
Về phần Ninh tiểu thư... Nàng ta là ai? Hoàn toàn xa lạ!
Sau khi đọc kỹ lá thư từ người nhà này, Lý Mộc Dương ngồi dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh cánh đồng, nhắm mắt lại.
Trước khi người đưa thư tới, Lý Mộc Dương vừa mới thi triển Vân Vũ Quyết, đang ngồi ở trên bờ ruộng nghỉ ngơi, nhìn như đang nhắm mắt thư giãn, nhưng thực chất là đang chơi trò chơi.
Hiện tại sau khi đọc thư từ người nhà, Lý Mộc Dương cẩn thận suy nghĩ, nhanh chóng điều chỉnh tâm lý.
Mặc dù nghĩa muội trời cho kia nói rằng lát nữa sẽ đến Luyện Ma Tông, nhờ Lý Mộc Dương đón nàng, Ninh tiểu thư cũng sẽ đi cùng nàng.
Nhưng mối quan hệ giữa nguyên chủ và em gái rẻ tiền Lý Nguyệt Thiền vốn đã không tốt, hắn không thèm đi.
Về phần Ninh tiểu thư... Nàng xinh đẹp như vậy, không có Lý Mộc Dương, sẽ có nam tử mới chủ động tới hầu nàng, cũng không thèm để ý đến Lý Mộc Dương mà nàng ta đã biết trước đây.
Trong đầu Lý Mộc Dương lúc này tràn ngập Tiểu Dã Thảo, thôn Hắc Vân và nguy cơ tử vong ở ải thứ nhất, hắn không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình vào những việc khác.
Lần này kẹt cứng lâu đến mức Lý Mộc Dương gần như không nói nên lời.
Nó chỉ là một trò chơi nuôi dưỡng, có cần khó đến vậy không?
Lần nữa tiến vào trò chơi, Lý Mộc Dương ngồi trong nhà sàn trống rỗng, nhìn cô bé trước mặt.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã thử mọi biện pháp, tìm hiểu thông tin của toàn bộ thôn trang, thậm chí còn thử tải hồ sơ và lựa chọn nhận nuôi hai đứa trẻ còn lại ngay từ đầu.