Chương 37:Tài năng của yêu nữ (2)

Nhưng một khi hắn nhận nuôi một người mất hồn khác không phải Tiểu Dã Thảo, hệ thống sẽ buộc hắn phải thất bại trong trò chơi.

Mà buổi tối sau khi đưa Tiểu Dã Thảo về nhà, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, Lý Mộc Dương nhất định sẽ chết.

Đây dường như là một vòng khép kín không có cách phá giải.

Lý Mộc Dương tìm tòi trò chơi đã lâu, nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp giải quyết cái vòng khép kín này.

Nói cách khác, hắn đã mơ hồ tìm ra hướng để vượt qua cấp độ, nhưng vẫn chưa nắm bắt được.

Lại mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt ngơ ngác và tò mò của Tiểu Dã Thảo, Lý Mộc Dương thở dài nói.

“Tiểu Thảo, muội có thể kể cho huynh nghe về quá khứ của muội được không?”

Tất cả những manh mối thông tin mà Lý Mộc Dương thu thập được cho đến nay đều chỉ ra nguồn gốc nguy hiểm đến từ cô bé trước mặt.

Rốt cuộc, trước khi cô bé đến, trong làng không có kẻ sát nhân nào đi tấn công người đang ngủ như vậy, rất có thể kẻ sát nhân hướng về phía Tiểu Dã Thảo.

Mà nếu như Lý Mộc Dương ngay từ đầu không nhận nuôi Tiểu Dã Thảo, thì con nhóc chết tiệt này sẽ có khả năng tiêu đời - Lý Mộc Dương đã thử liên tục mấy chục lần, tính toán sơ bộ tỷ lệ tử vong của cô bé.

Nếu Lý Mộc Dương không nhận nuôi cô bé, khả năng cô bé này sẽ chết là khoảng 30%.

Các loại thông tin và dấu hiệu khiến Lý Mộc Dương tin chắc rằng cô nhóc Tiểu Dã Thảo đã chết biết tin tức của hung thủ, thậm chí có thể cô bé sẽ có biện pháp tránh khỏi sự truy đuổi của hung thủ!

Với tỷ lệ sống sót 70% đó thì không có khả năng người dân trong thôn cứu cô bé được đúng không?

Lý Mộc Dương đã xác nhận điều đó với hàng trăm người chết. Đối mặt với kẻ sát nhân kỳ lạ, không ai trong làng này có thể giúp đỡ.

Nhưng dù đã tìm ra hướng vượt qua ải nhưng cô nhóc chết tiệt tự xưng là Tiểu Dã Thảo này thực sự còn cứng hơn cả một cánh cửa thép.

Mấy ngày nay, dù Lý Mộc Dương dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên nhủ hay bị tra tấn lấy lời khai, Lý Mộc Dương là người tốt hay người xấu, cô bé này căn bản là không biết gì cả.

Có vài lần, Lý Mộc Dương cố gắng đến gần cô bé hơn, cùng cô bé nuôi dưỡng tình cảm, đưa cô bé đi chơi trong thôn, chuẩn bị đồ ăn ngon, khiến cô bé vui vẻ cười không ngừng, thậm chí còn thân thiết cảm động kéo tay Lý Mộc Dương nói cám ơn ca ca.

Nhưng Lý Mộc Dương ngẩng đầu nhìn, liền thấy được độ ưa thích - 0.

Cô nhóc chết tiệt này rất giỏi diễn và giả vờ, mới tí tuổi đầu mà đã biết điều diễn trò, lá mặt trái lá mặt phải.

Đối mặt với cô bé diễn còn giỏi hơn cả diễn viên này, Lý Mộc Dương gần như tức đến bật cười.

Để nuôi dưỡng một nữ chính như vậy ở trong trò chơi... Lý Mộc Dương thậm chí còn muốn huấn luyện cô bé theo hướng ‘Đại Độc Thảo’.

Cô nhóc chết tiệt này thực sự có tài năng trở thành một yêu nữ ác ma!

Lại một cuộc trò chuyện vô nghĩa nữa.

Lý Mộc Dương nghiêm túc hỏi Tiểu Dã Thảo về những trải nghiệm trước đây của cô bé, còn cô bé rụt rè, khôn khéo kể lại cho Lý Mộc Dương câu chuyện cuộc đời bi thảm của mình.

Tuy nhiên, trong số hàng trăm lần Lý Mộc Dương đọc được tài liệu, có hơn chục phiên bản khác nhau của câu chuyện do cô nhóc chết tiệt này viết ra.

Rõ ràng những trải nghiệm bi thảm mà cô bé kể đều là do miệng cô bé bịa ra.

Cô bé không hề có ý định nói về hoàn cảnh gia đình trước đây của mình với Lý Mộc Dương, một người xa lạ vừa mới gặp.

Phiên bản hắn nghe được lần này không xa lạ gì với Lý Mộc Dương, có thể coi là phiên bản có khả năng xuất hiện cao nhất trong câu chuyện do cô bé vẽ ra.

Lý Mộc Dương đã rất chán nản khi nghe những câu chuyện sai sự thật này trước đây. Hoặc là trực tiếp vạch trần cô bé và thành thật hỏi tình hình thực tế.

Hay tải lại hồ sơ, thay đổi phong cách trò chuyện và cố gắng gây ấn tượng với cô bé này bằng lời nói.

Hoặc hắn có thể tức giận dùng thủ đoạn đe doạ riêng để moi thông tin, cố gắng ép cô bé nói ra sự thật...

Hắn đã bị mắc kẹt quá lâu và đang nóng lòng vượt qua được ải này.

Nhưng lần này thì khác, lần này Lý Mộc Dương thực sự mệt mỏi.

Hắn nhìn cô nhóc trước mặt với vẻ mệt mỏi rồi thở dài.

“Ngươi có nghiêm túc không vậy?”

Lòng mệt mỏi là cái gì... Đây chính là cái được gọi là lòng mệt mỏi.

Giờ khắc này, Lý Mộc Dương đột nhiên cảm nhận được cái cảm giác chán nản, đến cả việc mở miệng trách mắng con bé cũng lười sau khi bắt gặp con bé nói dối nhưng lại không chịu sửa lỗi.

Thậm chí còn nảy sinh tâm lý ‘được rồi, hủy diệt đi’.

Trong gian nhà sàn thiếu ánh sáng, cô nhóc với vẻ mặt rụt rè dừng lại một lúc, sau đó nghiêm túc gật đầu.

“Dạ, những gì Tiểu Thảo nói đều là sự thật.”

Cô bé rất nghiêm túc xác nhận.