Chương 8: Nỗi lo thành sự thật

Đã đúng 100 ngày trôi qua kể từ khi cái gã gϊếŧ người hàng loạt Kẻ đào hoa ấy bắt đầu cưỡиɠ ɧϊếp và gϊếŧ các nữ sinh, và đến tận bây giờ cảnh sát vẫn chưa thể bắt được dù chỉ là những người nghi phạm. Cục cảnh sát hình sự đã cho phân bố tận 50 nhân viên tuần tra ngày đêm quanh khu vực quận 5, đặc biệt là khu vực xung quanh trường trung học phổ thông Thái Viên, đành là thế nhưng các phụ huynh vẫn chưa yên tâm mấy.

Mấy hôm nay, buổi sáng hay giờ ra về trước cổng các trường học cấp 3 ở quận 5 đông xe máy của phụ huynh hơn mọi lần. Sau khi cô nữ sinh thứ tư bị gϊếŧ, đa số bọn họ không còn dám cho các con họ tự lấy xe đi học hay đi về nữa, mỗi buổi sáng họ đích thân chở con đến trường, trước giờ tan học 15 phút họ đã chờ xe sẵn ở ngoài thật sớm, khi con vừa bước ra là họ đều nhanh chóng chở về ngay. Các địa điểm vui chơi của các học sinh như các trung tâm thương mại gần trường giờ đây đã vắng bóng họ dần, đơn giản vì họ bị gia đình "cấm cửa" hạn chế cho đi chơi sau giờ học, các bậc phụ huynh đều không muốn đứa con yêu quý của mình sẽ rơi vào tầm ngắm của tên sát nhân biếи ŧɦái ấy.

Thứ bảy, ngày 29 tháng 10.

Giáo viên dạy Sử của khối 12 đã tổ chức cho lớp 12A5 đi tham quan Bến Nhà Rồng, một phần là để tiện việc trau dồi kiến thức Sử cho học sinh. Khu bảo tàng Hồ Chí Minh này dù không có gì mới mẻ trong thành phố, các học sinh cũng có nhiều người đã từng đi vào đây vài lần rồi. Đối với các học sinh lớp 12A5 thì đây là một dịp đi chơi thư giãn cùng nhau sau mấy tiết học áp lực. Dù mấy ngày nay các phụ huynh đang hạn chế cho con em mình đi chơi vì sợ cái tên sát thủ đã cưỡиɠ ɧϊếp và gϊếŧ bốn nữ sinh, nhưng vì đây là một phần trong việc học tập và do giáo viên tổ chức nên họ cũng đành cho con đồng ý đi đến đấy...

Hôm nay là thứ bảy không phải dịp lễ gì nên khu bảo tàng này chỉ lác đác vài người tham quan. Các học sinh lớp 12A5 lẫn thầy Nam dạy Sử cùng bước vào bảo tàng, họ cùng đi lên lầu hai là nơi đặt nhiều ảnh lẫn các vật di tích nhất, có nhóm thì say sưa ngắm nghía các bức ảnh, thầy Nam đến gần giải thích từng thứ trong bức ảnh cho các học sinh nghe, họ cùng bình luận và cười đùa, cũng có nhóm thì không thèm xem ảnh học tập gì ráo, họ chạy ra hành lang phía bên ngoài để chụp ảnh và chạy nhảy cười giỡn...

Thanh Hương sau khi xem sơ các bức ảnh một lúc rồi cũng ra đứng ở khu hành lang bên ngoài ngắm cảnh, hai tay cô khoanh lại đặt trên lan can, nhìn ra ngoài khung cảnh con sông Sài Gòn rộng lớn. Trước mặt cô cách đây hơn 100 năm chính là con tàu Pháp Amiral Latouche-Tréville, đã đưa chủ tịch Hồ Chí Minh đi tìm đường cứu nước theo những gì cô đã nghe kể suốt thời cấp một. Có điều ngay lúc này cô không còn suy nghĩ tí gì về bài học lịch sử nữa, mà những suy nghĩ về cái gã sát thủ Kẻ đào hoa đó lại thoáng qua đầu cô.

Đầu óc Thanh Hương lại rối mòng mòng, cô lấy điện thoại ra, mình đã đứng ngoài đây suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ rồi !

"Ê, mày đang làm gì dạ ?" Là Phương Linh gọi từ đằng sau.

"À... ngắm cảnh hóng mát thôi !" Cô mỉm cười.

"Hai đứa mình selfie một bức đi !"

Phương Linh lấy điện thoại ra, giơ lên cao rồi cùng chụp hình hai đứa khoảng vài ba tấm, rồi cô cũng đứng tại chỗ đó chỉnh sửa màu ảnh thật đẹp để chiều về đăng lên Facebook.

Thanh Hương nhìn vào trong nhà bảo tàng chẳng thấy ai, hỏi ngay: "Ủa sao vắng queo vậy ? Tụi nó đâu rồi ?"

Phương Linh cũng nhìn vào, bên trong chỉ còn lại vài người khách tham quan, còn đám bạn trong lớp thì không còn ở đó nữa. "Chắc thầy với tụi nó đi xuống lầu hết rồi !"

Cả hai cô cùng lật đật chạy vào trong. Đúng lúc ở phía cầu thang, Gia Phúc chạy lên gặp mặt bọn họ. "Đi đâu lâu vậy hai má ? Chuẩn bị đi ăn kem kìa !".

Phương Linh cũng đã bắt đầu chán nơi này, nghe thấy chuẩn bị dời đi nơi khác thì cũng phấn khởi lên, cô nắm tay Thanh Hương. "Đi !"

Cả ba cùng chạy xuống dưới lầu.

Dưới bãi giữ xe là thầy Nam và mấy chục học sinh lớp 12A5, mọi người lần lượt lấy xe máy, xe đạp của mình ra ngoài. Hôm nay Thanh Hương và Phương Linh đi hai xe đạp riêng.

"Ủa thầy, mình đi ăn kem ở đâu vậy ạ ?" Phương Linh hỏi thầy.

"À, mấy bạn đòi đi ăn ở cái tiệm gần đây !"

Bỗng một cô bạn khác nói tiếp: "Ăn xong lớp mình ra phố đi bộ hay vô Saigon Center chơi đi thầy !"

Đám trong lớp ai nấy cũng đều nhao nhao lên hưởng ứng, một số đứa cũng lại đưa ra ý kiến đi chơi ở chỗ khác.

Thầy Nam lắc đầu. "Không được ! Chiều thầy bận rồi !"

Đám chúng nó lại ồn ào. "Thôi mà thầy ! Lâu lâu lớp mình mới có thể đi chơi, về sớm vậy đâu có vui !"

Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng họ cũng đành phải bỏ ý nghĩ đó với thầy. Rồi bọn họ lại cùng lái xe đến quán kem.

Nói đến việc đi chơi thì không bao giờ là đủ đối với các cô cậu học sinh tràn đầy nhiệt huyết này. Sau khi ăn và nói chuyện ở quán kem đến 4 giờ, thầy Nam đã phải về trước và dặn các học sinh cũng phải về, thế nhưng dễ gì mà chúng chịu nghe ! Sau khi thầy đi, chúng lại tự kéo nhau sang phố đi bộ và vào trung tâm thương mại chơi thêm hai tiếng.

Khoảng chục người bạn trong lớp do gia đình nghiêm khắc nên phải về nhà trước, cũng có vài người phải về do bận học thêm buổi tối, "nhóm đi chơi" giờ đây còn khoảng mười mấy người, cả Phương Linh hôm nay cũng quyết sẽ "chơi hết mình" cùng với bạn bè trong lớp, Thanh Hương thấy thế nên cũng đành ở lại đi với bạn.

Về đến quận 5, chục chiếc xe máy lẫn xe đạp của bọn họ đến ngay một tiệm ăn Hàn Quốc, quán này không lớn mấy nhưng các giới trẻ thường hay lui tới. Cũng may hôm nay không phải chủ nhật nên quán cũng khá vắng, vừa đủ chỗ ngồi cho mười mấy cô cậu học sinh. Vừa ngồi xuống bọn họ tiếp tục cười nói trò chuyện náo nhiệt, phá tan không khí im lặng của quán ăn ít khách từ chiều đến giờ. Do đông khách nên phải ba nhân viên của quán ra đưa thực đơn lẫn phục vụ, họ lần lượt cầm tờ thực đơn chọn món ăn nước uống ưa thích của mình.

Thanh Hương là người ít nói nhất từ khi bước vào quán, khác hẳn với những cô bạn trong lớp, khi vừa ngồi xuống đã lấy điện thoại ra lên Facebook hoặc chụp hình chung và tán gẫu cùng bạn bè, cô chống cằm đặt lên bà, trong đầu vẫn cứ nghĩ về hắn...

Một lúc sau cô mới định thần lại khi bị Gia Phúc ngồi kế bên vỗ nhẹ một phát. "Ê, tới mày chọn món kìa, mày ăn cái gì ?"

Gia Phúc kéo tấm thực đơn trên bàn sang trước mặt cô, cô nhìn vào tờ giấy đã ép nhựa một lượt. Cô gãi đầu, nãy giờ cô vẫn chưa chọn được giữa hàng đống các món như cơm trộn, kimbap hay bánh gạo tokbokki, Phương Linh lúc này đang nói chuyện với cô bạn khác kế bên cũng bắt đầu nhìn qua tờ thực đơn. "Sao ? Chọn món chưa thế ?"

Thanh Hương bắt đầu cảm thấy lo lắng khi vẫn chưa chọn được món mà vẫn còn hai người bạn kế bên chưa được xem thực đơn. Bỗng Gia Phúc ngồi bên kia chỉ vào một món tít ở dưới cùng. "Có một cái cơm trộn nhỏ một người ăn này nè, có 30k một tô thôi, ăn thử không ?"

Thấy thế nên cô cũng gật đầu chọn đại. "Ừ thôi chị lấy em một phần cơm trộn này đi, lấy em một chai nước suối lạnh nữa là được"

Chị phục vụ gật đầu, ghi những thứ Thanh Hương vừa gọi vào cuốn sổ nhỏ, Thanh Hương lại chuyền tờ thực đơn sang bên cạnh là Phương Linh để chọn món.

Thanh Hương thở dài một tiếng. Lát sau cô tháo nhẫn đeo trên ngón tay đặt lên bàn, lấy bàn tay kia xoa vuốt ngón tay vừa tháo nhẫn, Gia Phúc ngồi kế bên lại quay sang hỏi: "Sao tháo nhẫn ra thế ?"

Quả thật là dạo gần đây cái cậu này không còn ăn nói bổ bã như trước nữa mà có vẻ như muốn trò chuyện với mình nhiều hơn, cô trả lời: "À, cái nhẫn này hơi chật, tháo ra một tý"

Cậu lại nói tiếp: "Ừa, mà mốt mày mua nhẫn rộng tí, tao nghe nói đeo nhẫn chật quá coi chừng nghẽn mạch máu ngón tay, có khi hoại tử đó !"

Cô phì cười. "Đâu đến mức như thế, cái này chỉ hơi chật thôi, có gì để đeo ngón khác".

Ba nhân viên phục vụ mang ba khay nước uống của bọn họ ra trước. Gia Phúc cầm ly Soda chanh hướng về bên Thanh Hương: "Uống thử không ?"

Cô mỉm cười. "Được rồi, tao uống nước suối được rồi !"

Lát sau thì các món ăn của bọn họ lần lượt được mang ra, cả lớp lại vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, Thanh Hương cũng ráng ăn cho xong rồi về nhà sớm.

Nửa tiếng sau, mọi người đa phần đều đã ăn xong hết thức ăn của mình, họ vẫn ngồi đó uống nước và nói chuyện cười đùa. Gia Phúc lại quay sang bắt chuyện. "Dạo này thấy mày sao thế, vô lớp lẫn đi chơi đều trầm ngâm suy tư cái gì đó !"

Cô lắc đầu. "Đâu có gì đâu !"

Cậu im lặng một lúc rồi lại nói: "Mày vẫn còn lo nghĩ về cái thằng sát thủ Kẻ đào hoa đó hả ?"

Thanh Hương giật mình trong lòng vì bị nói trúng tim đen, cô nhìn qua bên cạnh, cô bạn Phương Linh vẫn ngồi nói chuyện vui vẻ, quay sang Gia Phúc nói nhỏ: "Ừ, không hiểu sao hình ảnh của thằng đó cứ lẫn quẩn trong đầu tao cả tháng nay !"

"Tại mày cứ đọc tin tức về nó nhiều quá thôi, đừng đọc nữa, con Linh giờ an toàn rồi, mày nghĩ nhiều làm gì cho mệt !"

Thấy cậu bạn trấn an nên cô cũng yên tâm một chút, cô gật đầu "Ừm" một tiếng.

Điện thoại Thanh Hương reo lên, là mẹ cô gọi.

"Dạ alô ?"

"Hương hả, về chưa con ? Đang ở đâu thế ?"

"Dạ con đang đi ăn với đám bạn trong lớp, chút nữa sẽ về"

"Trời cũng tối rồi đó, về sớm đi, bây giờ đi chơi nhiều không an toàn đâu !"

"Dạ rồi !"

Một vài đứa cũng đã đứng dậy xin về trước, mẹ Thanh Hương đã giục phải về nhà ngay bây giờ như thế thì sao cô dám ở lại tiếp. Cô nhét điện thoại vào túi.

"Về hả ?" Gia Phúc hỏi

"Ừ, mẹ gọi về rồi !"

Rồi cô quay sang Phương Linh, cô bạn vẫn đang tán gẫu hăng say với đám bạn xung quanh. Cô lay Phương Linh và nói: "Ê Linh, giờ tao chuẩn bị về nè, mày có về chung với tao không ?"

Phương Linh quay sang, im lặng vài giây rồi nói: "Thôi mày về trước đi, lát tao về sau cũng được, không sao đâu !"

Thanh Hương mặt hơi nghệch ra, mấy tuần nay cô đang "kiểm soát" Phương Linh vì vẫn còn e sợ chuyện lần trước, mà giờ mình cũng đâu có lý do gì ép nó phải về chung với mình ? Mình thì không thể ở lại chờ nó về cùng được.

Thanh Hương đứng dậy bảo mọi người phải về trước. Cô đành phải về nhà một mình. Bước ra cửa, cô ngoái đầu lại nhìn cô bạn.

Lát nó về chung với đám tụi nó chắc không sao đâu...

Thanh Hương về tới nhà cũng gần 7 giờ rưỡi tối, vừa vào phòng là cô bật quạt số lớn nhất để nó chạy mạnh hết công suất, rồi nhảy lên trên chiếc giường êm ái quen thuộc của mình, mở ngay chiếc nút quần jean đang chật cứng, kéo khóa quần xuống một chút, bụng cô đã thoải mái hơn và cô thở một hơi. Cô lấy điện thoại mở Facebook lên, vẫn không có gì mới, lại tắt rồi quăng điện thoại sang bên cạnh, cô ôm chặt lấy cái gối ôm kế bên, nằm lăn qua lăn lại như trẻ con. Thật thoải mái, mấy hôm nay mình đã nghĩ nhiều quá rồi, thôi ráng từ bây giờ đừng nghĩ đến hắn nữa, mọi chuyện cứ để cho cảnh sát lo. Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại nằm thư giãn...

Nửa tiếng sau cô mới bắt đầu bước vào phòng tắm, thấy có cái gì đó trống vắng, giơ ngón tay lên, cái nhẫn đâu mất rồi ! Cô chợt nhớ ra lúc nãy đi ăn có tháo ra đặt trên bàn ăn rồi lúc về quên đeo vào lại. Cô tự lấy bàn tay vỗ nhẹ vào đầu mình. "Dạo này đầu óc mình cứu thế nào ấy, hết quên cái này rồi tới quên cái kia" Cô tặc lưỡi lắc đầu, "Thôi kệ, dù sao cũng là cái nhẫn rẻ tiền, không đeo càng làm ngón tay thoải mái". Vừa định cởϊ qυầи áo ra tắm thì bỗng cô nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình reo trên giường, cô lại bước ra khỏi nhà tắm, cầm điện thoại lên xem, là mẹ của Phương Linh gọi ! "Giờ này thì bác ấy gọi có chuyện gì nhỉ ?" Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác bất an.

"Dạ Alô"

"Hương hả con ?" Giọng bác Diệu có vẻ gấp gáp

"Dạ sao thế hả bác ?"

"Con Linh nó có đi chơi với mấy con không thế ?"

"Dạ hồi chiều cỡ 5 giờ mấy lớp con có ghé quán ăn một chút, giờ này chắc đã về nhà hết rồi mà bác ?"

"Hả ?! con Linh sao tới giờ vẫn chưa thấy về nhà, bác gọi nãy giờ nó không bắt máy !"

...

Thanh Hương phóng như bay xuống nhà, gặp ngay mẹ cô đang ở dưới lầu 1. "Giờ này con còn đi đâu thế ? Chưa tắm nữa ?"

Cô chạy luôn xuống dưới tầng trệt không quay đầu lại, "Con qua nhà bạn cái rồi về liền !" Mẹ cô đứng trên lầu 1 hét gọi cô, nhưng cô không trả lời tiếp, cô đã bấm mở cửa cuốn lên định dắt xe ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cổng đã thấy Gia Phúc đứng ngay trước cửa nhà !

Sao cậu ta lại đến nhà mình lúc này ?

"Lúc ở quán mày bỏ quên cái nhẫn nè, tao chạy thục mạng đuổi theo mày đó !" Cậu mỉm cười giơ cái nhẫn lên.

Thanh Hương ngay lúc này chẳng màng để ý tới cái nhẫn nữa, cô hỏi ngay: "Ê ! Lúc nãy ở quán con Phương Linh về chưa ?".

"Tụi nó về hết từ lâu rồi mà ? Sao thế ?"

Thanh Hương thấy thất vọng, lại trả lời dồn dập, "Mẹ con Phương Linh nói tới giờ vẫn chưa thấy nó về nhà !"

Gia Phúc sững sờ. Thanh Hương lại quay vào định dắt xe đạp ra. "Phải đi kiếm nó khẩn cấp !".

Bỗng Gia Phúc ngăn lại, chìa ngón cái ra sau vai. "Tao có xe máy kìa, cần tao chở đi không ?"

Vừa nghe cậu nói Thanh Hương liền ném cả cái xe đạp điện xuống sàn nhà khiến Gia Phúc phải giật mình, cô bấm đóng cửa cuốn và kéo cậu chạy ra ngoài. Cả hai cùng leo lên xe máy chạy đi.

Vừa chạy xe ra khỏi khu phố của Thanh Hương, Gia Phúc bỗng chạy chậm lại, cậu hỏi: "Ủa, mà giờ tìm nó ở đâu ?"

Thanh Hương giờ mới nhận ra mình cũng không biết phải đi đâu, cô im lặng vài giây.

"Hồi nãy lúc tao về trước thì con Linh với mấy đứa bây có đi đâu với nhau nữa không ?"

Cậu nhún vai. "Tao không biết, lúc mày vừa về vài phút tao cũng đứng dậy đi về luôn, hình như con Linh vẫn còn ở lại nói chuyện với mấy đứa kia".

"Vậy chạy lại cái quán ăn hồi chiều đi ! Lẹ lên !" Cô lại giục Gia Phúc rồ ga tăng tốc. Cậu vừa chạy vừa sợ sẽ bị cảnh sát giao thông bắt.

15 phút sau, cái xe cũng chở hai người tới được quán ăn hồi chiều, Gia Phúc còn chưa đậu xe vào chỗ Thanh Hương đã nhảy xuống xe, chạy xộc vào quán gấp gáp. Cái bàn rộng lớn vài tiếng trước là chỗ ngồi của nửa lớp 12A5 giờ đây đã được tách ra như cũ, những người khác đã ngồi vào những chiếc bàn đó, đúng là bạn bè cô đã về hết. Chị phục vụ bàn lúc nãy nhận ra Thanh Hương. "Em có để quên gì hả ?"

Thanh Hương chạy lại gần hỏi ngay: "Chị ơi, chị có nhớ con nhỏ bạn đi chung lớp rồi ngồi cùng với em không ?"

"À nhớ"

"Hồi nãy em có về trước, rồi sau đó chị có thấy nó đi về chung với ai không ?"

Chị phục vụ im lặng vài giây nghĩ, đúng lúc Gia Phúc bước vào quán hỏi Thanh Hương. "Sao, có tìm thấy gì không ?"

Chị phục vụ cũng nhận ra cậu này lúc nãy, nhớ ra. "À nhớ rồi ! Lát sau khi em về thì bạn này với mấy đứa con trai cũng lần lượt về, chỉ còn lại cái bạn đó với vài đứa con gái nữa, hình như tụi nó bàn chuyện sẽ ghé nhà sách mua cái gì đó thì phải, cuối cùng tụi nó đứng lên đi cùng nhau ra ngoài"

"Tụi con gái đi chung nhìn ra sao chị ?" Cô thấy có chút hi vọng.

"Ờ...hình như là...một đứa mặc áo hồng, một đứa để tóc ngắn, một đứa mặc váy thì phải... À mà có gì không em ? "

"Em cám ơn chị !"

Thanh Hương quay người về phía cửa kéo tay Gia Phúc tiếp. "Đi lại nhà sách đó thử !"

Gia Phúc vừa bị kéo đi ra ngoài vừa hỏi: "Biết nhà sách nào mà đến đó ?"

"Con Linh nó đi chung với tụi con Thanh, con Tuyết, con Mai ! Hỏi tụi nó sẽ ra !"

Gia Phúc chạy đi lấy xe vừa đỗ cách đây 2 phút, Thanh Hương đứng chờ lấy điện thoại ra bấm số cho một trong ba cô bạn. Tiếng nhạc chờ vang lên, một hồi vẫn chưa thấy ai bắt máy.

"Bà mẹ mấy con này, không phải xảy ra chuyện gì luôn chứ ?" Thanh Hương sốt ruột.

Xe của Gia Phúc đã chạy đến bên cạnh, cô nhanh chóng leo lên xe, rồi lại bấm máy gọi lại lần nữa, tiếng nhạc chờ khó chịu lại vang lên một hồi lâu...

"Alô ?" Cuối cùng cũng đã bắt máy.

"Alô mày hảy Thanh ? Hỏi cái, hồi nãy tụi mày có đi chung với con Phương Linh đúng không ?"

"Ờ có, hồi nãy tụi tao có đi nhà sách mua đồ chung, mà giờ về lâu rồi !"

Thanh Hương lại một lần nữa thất vọng, cố hỏi tiếp "Vậy tụi bây đi nhà sách nào ? Lúc về có về chung không ? Tụi bây đi đường nào về ? Nó có nói nó đi về nhà không ?"

"Tụi tao đi nhà sách Võ Văn Kiệt á ! Mua xong thì đương nhiên sẽ về nhà, lúc về tụi tao không có về chung, ra khỏi nhà sách là tách ra, con Linh nó chạy đường khác, còn tụi tao chạy đường cũ về !"

"Được rồi cảm ơn !" rồi cô tắt máy

Gia Phúc nãy giờ vẫn chưa chạy xe đi, cậu chờ cô bạn gọi điện xong sẽ cho biết mình sẽ sắp đi đâu.

"Chạy tới nhà sách Võ Văn Kiệt, nhanh lên !" Cô nói bằng giọng dứt khoác.

Chiếc xe lại chạy đến nhà sách Võ Văn Kiệt, đây là nhà sách mới mở nên nhiều người trẻ muốn vào xem cò sách gì mới hay không, giờ này đã gần 8 giờ rưỡi tối rồi nên nhà sách cũng dần thưa thớt hơn.

"Giờ vào trong hỏi tiếp hả ?" Gia Phúc lên tiếng

"Không...". Thanh Hương nhìn trước nhìn sau, cô nhớ lại lời của cô bạn Thanh, lúc ra về thì đám bọn họ quay về đường cũ để về nhà, từ quán ăn đó đến đây chỉ có thể đi một con đường nãy giờ Gia Phúc đã chở mình đi, nghĩa là bọn họ đã quay ngược trở lại đường sau để về, còn Phương Linh về đường khác thì chỉ có thể là đi con đường đằng trước mặt...

Cô quay lên hỏi Gia Phúc tiếp: "Mày biết nhà con Linh mà phải không ?".

"Ừ biết !"

Cô chỉ tay lên phía trước, "Giờ mày chạy thẳng, tìm đường về nhà của con Linh đi !"

Gia Phúc nãy giờ chở cô bạn mà cứ thắc mắc nãy giờ, rốt cuộc vẫn chưa hiểu sẽ đi tìm kiếm Phương Linh ở đâu. Vừa chạy được vài giây thì mẹ Thanh Hương đã gọi, cô mở máy.

"Alô mẹ hả ?"

"Hương hả ? Đi đâu mà sao tới giờ này vẫn chưa về tới nhà ?"

Lại im lặng vài giây, cô đành phải nói ra, "Dạ gia đình của bạn Linh nói bạn đã mất tích, bây giờ con phải đi tìm bạn !"

"Cái gì !? Sao con không bảo gia đình bạn báo công an ? Con mau về nhà ngay đi !"

Thanh Hương giờ cũng không biết phải nên nói thế nào. "Dạ con sẽ về liền...!" Cô lại liều mình tắt máy.

Gia Phúc vừa chạy vừa hỏi: "Sao mày lại lo lắng dữ thế ?"

Thanh Hương thấy hơi khó chịu với câu hỏi. "Mẹ nó nói nó gọi điện bảo sẽ về nhà khoảng 7 giờ 30, vậy mà tới tận gần 8 giờ nó vẫn chưa về, hồi nãy tao cũng gọi nó mấy cuộc rồi mà nó không bắt máy, lỡ nó gặp chuyện gì nguy hiểm thì sao ?"

Cậu hiểu ngay. "Hổng lẽ...mày sợ con Linh lại bị cái thằng..."

"Cứ chạy nhanh lên đi !" Cô ngắt lời cậu ngay, không muốn cậu phải thốt lên cái câu xui xẻo ngay lúc này.

Trên con đường Gia Phúc chạy về nhà Phương Linh, Thanh Hương cứ nhìn khắp hai bên phố phường xem có điểm gì đặc biệt không, mặc dù việc tìm kiếm cô bạn có vẻ mơ hồ qua những phỏng đoán đơn giản.

"Mày có chắc là mình đi đúng đường của con Linh về nhà nó không ?" Gia Phúc lại hỏi.

"Khoan, quay đầu xe lại !" Cô bỗng hét lên. Gia Phúc giảm tốc độ và quay đầu xe lại như cô bạn nói.

"Tấp vào cái tiệm trà sữa bên kia" Cô chỉ vào cái quán đằng xa

"Sao lại vào đó ?"

"Con Linh vốn mê trà sữa, thấy quán trà sữa nào trên đường chắc chắn sẽ ghé mua uống ngay... tao linh cảm thế !"

Chiếc xe dừng lại, Thanh Hương nhảy xuống xe chạy ngay vào trong tiệm.

"Em muốn mua gì ?". Chị bán trà sữa hỏi ngay

Cô lắc đầu: "Dạ không chị, cho em hỏi là từ khoảng 7 giờ đến giờ có cô bé nào mặc áo màu xanh biển, mặc quần ngắn, tóc dài hơn vai một chút ghé vô đây mua trà sữa không chị ?".

Chị bán trà sữa im lặng ngẫm một chút. "Có, đúng là có một cô bé như vậy, hình như lúc đó khoảng 7 giờ 30 thì phải !"

Thanh Hương quay trở lại ra xe nói với Gia Phúc. "Đúng là con Linh nó có bước vô đây, mau chạy tiếp đi !"

Chạy một đoạn, con đường dần thưa thớt các nhà cửa, người qua lại cũng ít dần và tĩnh mịch đi, con đường không còn sầm uất như lúc nãy nữa. Lát sau, bên phải con đường của chiếc xe giờ đây là một con sông nhỏ, còn bên trái con đường là những ngôi nhà đang xây, chất hàng đống gạch, cát và đầy rác xung quanh, đây có lẽ là khu dân cư mới đang xây.

Thanh Hương lại lên tiếng hỏi: "Ê mày chạy đường nào về nhà nó thế ?"

Gia Phúc quay đầu lại trả lời: "Có mỗi con đường nhỏ này là ngắn nhất thôi, chạy lên phía trước là ra tới quận 5 rồi !"

Tim Thanh Hương lại đập nhanh hơn, Phương Linh đã đi ngang qua con đường vắng vẻ này ư ? Cô nhớ lại con đường khu công trường vắng tanh lần trước, ngay lúc đó chính hắn đã ra tay định bắt cóc Phương Linh đi, và ngay bây giờ cô đang trong một hoàn cảnh tương tự, vẫn là một con đường cực kỳ vắng vẻ, cái tên biếи ŧɦái có thể ra tay bất cứ lúc nào mà không sợ ai phát hiện !

Cô lại bảo Gia Phúc dừng xe ngay, lại nhảy xuống xe, chạy ngược lại về phía sau.

"Hương, đi đâu vậy ?" Cậu gọi to.

Thanh Hương vừa chạy vừa nhìn xuống những miếng rác vứt dưới đất bên đường, không hiểu sao cái "linh cảm không hay" cứ như đang nhảy múa điên cuồng trong tâm trí cô lúc này. Chạy một hồi tới đầu con đường mà cô đã đi vào, cô lại quay người chạy ngược lại, cô cứ tiếp tục nhìn xuống đống rác. "Làm ơn đừng thấy nó ở đây..."

Gia Phúc đã quay đầu xe lại chạy kế bên Thanh Hương. "Rốt cuộc mày đang tìm kiếm cái gì ?"

Cô không trả lời mà vẫn tiếp tục chạy thẳng lẫn nhìn xuống dưới đất... bỗng cô dừng lại, mắt trố ra, từ từ khom người xuống nhặt lên một cái bịch gì đó.

Gia Phúc chạy xe đến nhìn kĩ, trong bọc là một ly nước đựng đầy đá, dưới đáy là một ít nước gì đấy màu trắng. Cậu thấy Thanh Hương vừa cầm ly nước vừa run run cánh tay,

"Đây...đây không phải là ly trà sữa đấy chứ !"

Cậu dần hiểu ra suy nghĩ của cô bạn, lắc đầu trấn an ngay, "Không đâu, chắc là ly nước của ai đó vứt đại qua đây thôi..."

Thanh Hương nhìn xung quanh rồi gọi thật to, "Linh !!!" rồi chạy dọc con đường vừa đi vừa hét gọi Phương Linh. Gia Phúc cũng chạy xe theo cũng tìm kiếm xung quanh như cô, thỉnh thoảng cũng gọi tên Phương Linh thật to, dù chuyện này có vẻ vô vọng.

Hai người cứ chạy dọc con đường vắng đó để tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bất cứ điều gì. Một hồi sau Thanh Hương lại leo lên xe Gia Phúc chạy đi tiếp, họ chạy dọc theo con đường về nhà của Phương Linh để tìm kiếm tung tích cô bạn...

9 giờ tối.

Bà Diệu đang ngồi dưới phòng khách báo cáo mọi chuyện với vài người cảnh sát, bà nói rõ các thông tin về con gái mình trong nước mắt giàn giụa, còn ông Đạt cũng đã chạy ra ngoài tìm kiếm cùng với vài người cảnh sát khác từ lâu.

Reeng ! Chuông cửa reo lên, bà Diệu lật đật chạy ra ngoài mở cửa, mấy người cảnh sát cũng đi theo bà, mở cửa sắt, là Thanh Hương bạn con gái bà, bên cạnh là một cậu con trai khác đang dắt xe, hình như cũng là bạn của con gái, vẻ mặt hai người đã bơ phờ hết cả. Bà gọi một tiếng: "Hương con... !"

Cô thở hồng hộc. "Linh đã về tới nhà chưa bác ?"

Bà lắc đầu buồn bã. "Vẫn chưa con, đã tìm hơn cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy gì !". Nói rồi bà quay sang những người cảnh sát đang đứng. "Đây là bạn của con gái tôi, tụi nó cũng đi tìm con bé..."

Một người cảnh sát lớn tuổi từ trong nhà bước ra, thấy Thanh Hương, ông gọi ngay: "Hương !!!"

Thanh Hương cũng ngước mặt nhìn lên khuôn mặt quen thuộc, là bác Vũ !

Ông nói tiếp: "Cháu đi đâu giờ này thế ? Ba mẹ cháu gọi bác, họ bảo đang chạy đi tìm cháu từ nãy tới giờ !"

Thanh Hương nuốt chút nước bọt đang khô trong miệng. "Cháu đang tìm kiếm bạn của cháu, nó mất tích cũng rất lâu rồi... !"

Thấy cô bạn thân của con gái đã nhiệt tình giúp gia đình tìm kiếm đã mệt phờ, bà mời tất cả mọi người vào nhà nghỉ một lát.

Thanh Hương ngồi dựa lưng mệt mỏi vào ghế, Gia Phúc cầm ly nước lọc bà Diệu vừa mời, đưa cho cô uống một ngụm, sếp Vũ đang gọi điện báo cho vợ chồng người bạn biết là cô bé đang ở đây.

Lát sau một người cảnh sát bắt đầu ngồi xuống đối diện hỏi thử vài câu: "Hai cháu là bạn thân của Linh ? Hai cháu bảo rằng mình đã đi tìm bạn Linh ? Rốt cuộc lớp các cháu đã ở đâu suốt buổi chiều ?"

Cô lại nói luôn một hơi: "Lớp bọn cháu đi chơi Bến Nhà Rồng với cả đi sinh hoạt ngoại khóa ở quận 7 từ trưa, tới 5 giờ rưỡi chiều thì kết thúc, định về nhà nhưng bọn cháu quyết định ghé vào một quán ăn để ăn chiều, bọn cháu ăn uống trò chuyện tới 7 giờ, lúc đó cháu về nhà trước, nhưng Phương Linh thì ở lại với vài bạn nữ trong lớp, lát sau họ đi nhà sách Võ Văn kiệt mua đồ gì đấy, tới gần 7 giờ rưỡi thì Phương Linh bắt đầu về nhà, cháu nghĩ Phương Linh đã bị mất tích từ khoảng thời gian đó, và chúng cháu đã dò đường về nhà của bạn từ nhà sách về đến đây, đã tìm từ 8 giờ nhưng vẫn không thấy gì !"

Nghe cô bé trình bày một hơi đầy đủ chỉ một câu hỏi khiến người cảnh sát ngơ ngác một chút, Gia Phúc ngồi kế bên cũng không biết nên nói gì thêm, đành chĩa ngón cái vào cô bạn: "Cháu thì... chở bạn đi tìm kiếm ạ"

Sếp Vũ đặt tay lên vai người cảnh sát. "Thôi được rồi"

Cậu đứng dậy nhường chỗ cho sếp, sếp Vũ bảo, "Tối lắm rồi, hai cháu nên về nhà đi kẻo bố mẹ mong ở đây có các bác tìm kiếm rồi".

Thanh Hương vẫn nhất quyết từ chối chưa chịu về, Gia Phúc thấy cô bạn chưa về nên cũng không về vì cậu là người phải chở cô về nhà. Hiện tại thì mọi người không nói ra, nhưng có lẽ trong đầu ai giờ đây cũng đều chắc chắn rằng Phương Linh đã bị bắt cóc, kẻ bắt cóc gần nhất mọi người nghĩ đến cũng chỉ có tên sát thủ Kẻ đào hoa ấy.

Bà Diệu gục mặt xuống đầu gối nức nở. "Linh con tôi...!"

Thanh Hương cũng chỉ có thể ngồi vỗ vai an ủi bác.

Phòng khách nhà Phương Linh hiện giờ có bảy người là Thanh Hương, Gia Phúc, bà Diệu, sếp Vũ lẫn ba người cảnh sát khác, tất cả bọn họ đều đang chờ tin tức của Phương Linh. Sếp Vũ đi đi lại lại quanh nhà, thỉnh thoảng mở bộ đàm lên nghe báo cáo cuộc tìm kiếm của các đồng nghiệp đang lùng sục gần cả thành phố...

Gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa hề thấy ai báo cáo rằng đã tìm thấy cô bé. Thanh Hương có khi còn sốt ruột hơn cả mẹ Phương Linh, tim cô đã đập liên hồi từ lâu chưa ổn định, cô đang mong rằng ly nước cô tìm thấy ở khu phố vắng ấy không phải của cô làm rơi, cô đan chặt mười ngón tay lại với nhau, để lên miệng.

Làm ơn đi Linh, đừng có xảy ra bất cứ chuyện gì đấy...

Reeng !!! Tiếng chuông cửa reo lần thứ ba của buổi tối, tất cả những người ở phòng khách lại chạy ra ngoài cửa, mong rằng có ai đó sẽ mang tin tốt đến.

Bà Diệu hồi hộp mở cửa sắt ra thật nhanh... và bên ngoài không hề thấy có bất cứ bóng dáng ai ngoài khu phố đêm vắng vẻ, bà nhìn hai bên khu phố, ai giờ này lại còn bấm chuông quậy phá nhà người khác như thế. Bà lại cảm thấy thất vọng.

...

Thanh Hương lẫn sếp Vũ đã đứng như chết trân ngay từ khi bà Diệu mở hai cánh cửa sắt ra, mắt họ đang nhìn xuống dưới chân bà.

Một người cảnh sát bắt đầu lên tiếng, chỉ ngón trỏ ra. "Ê...có...có cái thùng gì ở dưới đất kìa !"

Bà Diệu nhìn xuống dưới chân, là một cái thùng các-tông lớn, tim bà đập thình thịch, tay run lên, cúi người xuống chầm chậm, mở hai miệng hộp không dán băng keo ra.

Những người cảnh sát gần như nín thở, mắt của Thanh Hương bắt đầu ùa ra nước mắt, cơ mặt cô vẫn bất động nãy giờ...

Và một tiếng thét lớn vang khắp khu phố đêm tĩnh lặng.