Chương 11: Bí mật nuôi ngoại thất

Đại trạch Trịnh gia, nàng trợ cấp không ít, nhưng nếu phải lấy lại căn nhà này, nàng sợ mình phải dính tới nhiều thị phi không đáng có. Sau khi phân chia tài sản, nàng đưa thư hòa ly cho Trịnh Đình, Trịnh Đình không dám có dị nghị, cho nên chỉ có thể lần nữa ký vào bên cạnh câu vừa mới được thêm vào, cuối cùng Dung Thù cũng viết xuống hai chữ Dung Thù bên cạnh tên hắn, hai người cùng nhau ấn dấu tay.

Đây là lần cuối cùng tên của họ được viết cạnh nhau.

Gửi đến hộ bộ, xin nhờ đồng tri xác minh, là lập tức có hiệu lực. Hộ bộ thượng thư Dư đồng tri mặc dù là quan văn nhưng lại xuất thân võ cử, về sau bị thương trên chiến trường nên mới chuyển sang làm quan văn, là của huynh đệ kết nghĩa của Hoắc Tiêu.

"Không thành vấn đề." Hoắc Tiêu vỗ vỗ ngực cam đoan, đưa công văn cho thân binh bên cạnh, bảo hắn gửi văn kiện đến hộ bộ càng nhanh càng tốt.

"Trước đừng để nhà ta biết" ...Sau khi suy nghĩ một lúc, Dung Thù kiễng gót chân thì thầm vào tai Hoắc Tiêu.

Hoắc Tiêu nhẹ gật đầu, "Đều tùy nàng." Hoắc Tiêu biết Dung Thù, giờ phút này mặc kệ thoạt nhìn nàng kiên cường đến đâu, thì cũng đều là nàng đang cố gắng chống đỡ.

Cả nhà họ Trịnh tự nhiên là không thích hành động nhỏ của bọn họ, Trịnh Đình tức giận đến mức gân xanh trên trán đều nổi lên, ngay cả Trịnh Nhân Nhân cũng hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của mọi người, nàng ta chỉ quan tâm đến hai ba việc của mình.

Hoắc Tiêu: Không phải bị xé nát sao? Không thành vấn đề, ta đã chuẩn bị 100 tờ và 20 cây bút! Mực đều đã được mài xong, đủ để chép 20 lần Tâm Kinh luôn!

Dung Thù: A Tiêu, đầu huynh không sao chứ?

"Đại tẩu, mùng ba tháng sau là tiệc ngắm hoa, muội có thể đi cùng tẩu không?" Trịnh Nhân Nhân vẫn luôn im lặng nãy giờ, cuối cùng mở miệng, nhưng cái nàng ta quan tâm chính là những chuyện của nữ nhi.

Tiệc ngắm hoa mà nàng ta nhắc đến là yến tiệc do Vĩnh Lạc trưởng công chúa tổ chức, chỉ có gia đình chân chính hiển quý trong kinh mới có thể lấy được bái thϊếp ngắm hoa, Dung Thù cũng có một tấm, nàng cũng nói sẽ đưa nàng ta đến đó.

"Trịnh tiểu thư gọi sai rồi, ta không còn là đại tẩu của ngươi nữa, cho nên ta sẽ tặng bái thϊếp cho ngươi, nhưng ta sẽ không đi cùng ngươi đâu." Dung Thù không thích cô em chồng này, nhưng nàng cũng không ghét, Trịnh Nhân Nhân không xấu, chỉ là kiến thức hạn hẹp, nàng ta thật sự không có gì nổi bật, nàng ta là cô con gái mà Trịnh gia già mới có, nhỏ hơn Trịnh Đình mười tuổi, sau khi Dung Thù vào cửa, nàng ta vẫn còn là một nha đầu mười mấy tuổi, lật không nổi sóng gió gì, nhưng lại luôn thích chiếm tiện nghi của Dung Thù.

Nhưng trong lòng Trịnh Nhân Nhân lại tủi thân, cho dù có bái thϊếp, nếu Dung Thù không đi, những phu nhân, quý nữ thế gia kia cũng sẽ không để ý tới nàng ta! Bữa tiệc ngắm hoa trong phủ trưởng công chúa quy tụ tất cả thanh niên tài tuấn trong kinh, Trịnh Nhân Nhân không khỏi thầm hận Trịnh Đình, nuôi ngoại thất bên ngoài cũng không nuôi kín một chút, còn để bị bắt gian tại giường, khi không lại làm trễ nãi hôn sự của nàng ta.

Nàng nhìn Dung Thù, vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng không ai chú ý đến chút tâm tư của cô gái nhỏ.

Lúc này Trịnh lão phu nhân thật sự sững sờ, mặc dù bà ta là thôn phụ không có văn hóa gì, nhưng bà ta cũng biết, trong những năm qua Dung gia đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, hơn nữa của hồi môn của Dung Thù đã chi trả cho chín mươi phần trăm chi phí của Trịnh gia, sau năm năm, vẫn là một tòa núi vàng núi bạc.

Trịnh gia sống cuộc sống không khác gì hậu duệ quý tộc, tất cả đều là dựa vào mặt mũi Dung Thù, bây giờ nếu thật hòa ly, Trịnh gia sẽ không đủ khả năng để duy trì một cuộc sống hoa lệ như vậy nữa, thậm chí bọn họ còn không thể lo nổi một tòa nhà lớn thế này, mỗi việc chăm sóc cây cỏ và nô bộc đã là một khoản chi tiêu kinh người, chưa kể những khoản chi phí nhỏ nhặt để khơi thông quan các mối quan hệ trong quan trường của Trịnh Đình vốn xuất thân nhà nghèo.

Trịnh lão phu nhân bối rối, dao động giữa vinh quang của gia đình và đứa cháu trai nhỏ, trong lòng bà ta vẫn luôn xem thường cô con dâu này, luôn cảm thấy nàng yêu con trai bà ta đến mức không cần mặt mũi, vì vậy Trịnh lão phu nhân vẫn còn nghĩ, chuyện vẫn có chỗ có thể vãn hồi.

"Con dâu à, Đình nhi nói cũng không có sai, con đã năm năm không sinh được, nữ nhân phải giúp chồng dạy con, cho dù con có hòa lý với Đình nhi cũng không thay đổi được bụng của con, tương lai còn có người muốn cưới con sao? Con quyết tuyệt như vậy, truyền ra cũng không dễ nghe đâu!" Trịnh lão phu nhân cảm giác mình đã hạ mình, có lẽ Dung Thù sẽ nể mặt bà ta.

"Đại Vân quốc của chúng ta có Cục thương trẻ, các cặp vợ chồng không có con có thể nhận con nuôi để kế thừa hương khói. Dung Thù nhà chúng ta làm gì có chuyện sợ không ai muốn?" Hoắc Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh lão phu nhân, Trịnh lão phu nhân còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt dữ tợn của Hoắc Tiêu, rốt cuộc bà ta cũng không nói tiếp nữa.

"Trịnh phu nhân, thϊếp thân sẽ giữ bổn phận của mình, sẽ làm nô tỳ hầu hạ ngài và lang quân, chẳng lẽ cái nhà này còn thiếu thϊếp một miếng cơm sao?"