Chương 10: Ký tên hòa ly

"Xu nhi, không phải muốn có hài tử nhất sao? Ta sẽ đuổi Hà thị đi thật xa, đứa trẻ sẽ được ghi dưới danh nghĩa nàng, nàng vĩnh viễn là chủ mẫu Trịnh gia, đích mẫu của hài tử, nữ nhân sinh con không phải là vượt qua Quỷ Môn quan ư, cho nên nàng không cần phải chịu nổi khổ sinh nở, vẫn có thể có con cái ở bên cạnh, nhìn nàng bình thường rất thích Khanh nhi, Bách nhi và Ninh nhi." Lời phía sau hắn ta còn chưa nói xong, thì đã bị Dung Thù mất kiên nhẫn cắt ngang.

Dung Thù đột nhiên cảm thấy sương mù trước mặt đã tan đi, phu quân trước đây yêu nàng chỉ là giấc mơ của nàng, thật ra người nam nhân này vô cùng tàn nhẫn, hắn ta không chút do dự chia lìa cốt nhục của mình và mẹ đẻ của bọn nhỏ ra!

Hà Quyên còn chưa kịp đứng dậy, nghe lời hắn ta nói, vội bò đến bên cạnh hắn ta, ôm chặt đùi hắn ta gào thét, mặc dù hài tử không hiểu chuyện, nhưng khi nhìn thấy mẫu thân khóc, đều luống cuống khóc theo, nhưng tình huống này cũng không thể lay chuyển được ý chí tàn nhẫn của hắn ta, như vậy có thể thấy được tên nam nhân này nhẫn tâm đến mức nào.

Trẻ con vô tội? Nhưng nó có liên quan gì đến nàng cơ chứ?

"Khanh nhi, Bách nhi cùng Ninh nhi là hài tử của ca ca, tỷ tỷ ta, chúng có huyết mạch tương liên với ta, nên ta thích chúng, hai đứa bé này, ta không thích."

Nàng không phải là thánh nhân, hài tử của người khác không có quan hệ gì với nàng, nàng sẽ không bắt nạt con riêng của phu quân, nhưng nàng sẽ không nói ra được mấy lời nói dối như là coi như con đẻ của mình.

Nàng kỳ thật rất ích kỷ, nàng cũng không thích trẻ con, nàng là vì thương hắn, vì vậy nàng muốn sinh con cho hắn, cho nên nàng mới có thể ôm hài tử của ca ca, các tỷ tỷ để vượt qua cơn nghiện làm mẫu thân.

Thậm chí, hài tử của tỷ tỷ là thái tôn, nàng là có tư tâm, nàng muốn trượng phu của mình có mối quan hệ tốt với thái tử tương lai, nhưng Trịnh Đình không cách nào cảm nhận được những suy nghĩ nhỏ nhặt này.

Trịnh Đình không phản bác được, hắn chỉ cảm thấy lạnh cả người, hắn hiểu rõ Dung Thù, khi Dung Thù kiên định như vậy, không ai có thể lay chuyển được nàng. Cũng giống như sự bướng bỉnh mà nàng khăng khăng muốn gả cho hắn năm đó, bây giờ muốn hòa ly, nàng cũng cố chấp như thế.

"Trịnh đại nhân, thư hòa ly đã bị mẫu thân ngươi xé nát, vì vậy làm phiền Trịnh đại tài tử viết một tờ khác." Hoắc Tiêu là người bao che nhất, khi nhìn thấy nhà họ Trịnh bắt nạt Dung Thù như vậy, trong lòng hắn rất tức giận.

"Nếu hôm nay không cho Dung Thù một công đạo, ngày mai tới không phải là Hoắc Tiêu ta, mà là Dung Tễ và Dung Lâm." Tuyên bố này vừa là câu trần thuật vừa là uy hϊếp.

Đại ca của Dung Thù, là đương triều Phiêu Kị Đại tướng quân, làm quan đến chức chính nhị phẩm. Dung Lâm, nhị ca của Dung Thù, là Binh Bộ Thượng Thư đương triều, làm quan đến chức chính tam phẩm. Dù là ai thì cũng đều là những đại nhân vật mà Trịnh gia không thể trêu vào, quan lớn đè chết người, chưa kể, hai huynh đệ này của Dung gia đều có tính khí nóng nảy.

"Được, ta viết." Trịnh Đình bất đắc dĩ, nếu cửu huynh đến, sợ mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, đại ca Dung gia giỏi đánh nhau, tính tình nóng nảy, Trịnh Đình không nghi ngờ, nếu đổi thành cữu huynh đến thì hắn gãy chân chắc luôn.

Trịnh Đình nhận lấy giấy bút do Hoắc Tiêu chuẩn bị, mực trên bút vẫn còn nhỏ giọt, làm vấy bẩn áo choàng của của Trịnh Đình, hắn ta cau mày chán ghét, Dung Thù nhìn nhìn, khóe miệng treo nụ cười chế giễu, người bẩn nhất, còn bày đặt thích sạch sẽ!

Trịnh Đình không hổ xuất thân khoa khảo, cho dù không có bàn, chữ viết tay vẫn rất tinh tế, hắn ta viết như nước chảy mây trôi, vợ chồng đều là duyên nợ, kiếp này làm vợ chồng, nhưng không thể hòa hợp, hai trái tim khác nhau, khó có thể đồng lòng, nay viết thư phóng thê, mỗi người quay lại chốn ban đầu, nguyện sau khi ly biệt, mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình. Viết xong, hắn ta vung bút, ký tên rồi đưa cho Dung Thù.

Cho đến giờ phút này, trong lòng buồn bực không thôi, hắn ta định viết ra mạnh ai nấy gả, nhưng lại đành phải thay đổi thành mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, hắn ta vẫn còn một chút hy vọng ngông cuồng, mong chờ có ngày gương vỡ lại lành, hắn ta si mê nhìn Dung Thù, nhưng Dung Thù lại không nhìn hắn.

Dung Thù nhanh chóng xem qua nội dung, nàng không có điều gì dị nghị, chỉ nói: “Ta không lấy một xu tài sản của Trịnh gia, nhưng của hồi môn của Dung gia ta phải được trả lại, ngoại trừ dinh thự của Trịnh gia là để kết thúc mối quan hệ 5 năm của chúng ta.”