Edit: Dĩm Nguồn: Wikidich Năm ấy Tạ Đường 15 tuổi, cô đã cứu người cô thầm thương khỏi cơn sóng thần, cậu ấy cảm động, hứa rằng sau này lớn lên sẽ lấy cô. Thời gian trôi qua, cậu thiếu niên kiêu ngạo …
Edit: Dĩm
Nguồn: Wikidich
Năm ấy Tạ Đường 15 tuổi, cô đã cứu người cô thầm thương khỏi cơn sóng thần, cậu ấy cảm động, hứa rằng sau này lớn lên sẽ lấy cô.
Thời gian trôi qua, cậu thiếu niên kiêu ngạo ấy trưởng thành, trở thành một người âm trầm, lạnh lùng.
Thế nhưng cậu ấy lại có thể dịu dàng, nhu tình với một cô gái, mà người đó....không phải cô.
Người mà anh muốn chung sống đến hết đời, cũng không phải cô.
Nữ chính chỉ biết trơ mắt nhìn chị gái giả mạo mình, đường đường chính chính đính hôn vớianh, còn mình lại trở thành nữ phụ độc ác muốn ngáng chân.
Trở lại điểm xuất phát, Tạ Đường tuyệt đối sẽ không cứu Lục Trác trong trận sóng thần năm đó nữa, mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt.
Thế nhưng vào một ngày đi học nào đó, hành lang yên tĩnh bỗng nhiên lại xôn xao, mọi người bàn ra tán vào. Sau đó, tất cả bạn học tránh ra hai bên, nhao nhao nhường đường.
Bệnh nặng chưa khỏi, sắc mặt Lục Trác tái nhợt đi từ cuối hành lang lên.
Trong nháy mắt Tạ Đường thấy vẻ mặt sáng lên của người chị, cảm thấy vô vị, xoay người muốn rời đi.
Nhưng lúc này đây, nam thần mà chị mình tha thiết ước mơ hai kiếp, lại đang nắm lấy tay cô.
Cả đêm qua, Lục Trác đều mơ thấy những giấc mơ lộn xộn liên quan đến kiếp trước... Bảo bảo rất oan ức đây này, chờ đợi cả đêm, dầm mưa cả đêm, sắp sốt thành viêm phổi rồi, thế mà tiểu mỹ nhân ngư của anh lại không xuất hiện: “Sao tối qua lại không đến?”
Nữ chính hơi nhu nhược cả gia đình kia như vậy mà vẫn cứ im lìm để cho họ diễn trò nữ chính chẳng thèm hé răng miếng nào