Chương 2: Mộng tinh (Hơi H)

Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể khô nóng vô cùng, trong ngực cũng chất đầy phiền muộn.

Hắn nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó lại nhìn xung quanh, xác định không có người nào đang rình coi cô giống hắn rồi hắn mới bước chân đi tới bên cạnh Đồng Y Văn, cúi đầu hỏi cô: “Không lạnh ư?”

Đồng Y Văn bị giọng nói đột ngột vang lên bên tai dọa sợ run một cái, ngẩng đầu thấy là hắn, cô hơi kinh ngạc. Sau khi nhận ra hắn đang hỏi cô, trong lòng cô không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Mới học thể dục xong, đang nóng lắm…” Cô sờ lên mặt mình, đầy mồ hôi, thấm ướt cả tay.

Trình Phùng Vũ không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô như vậy, sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, hắn dời tầm mắt xuống, dừng lại ở đầu vai cô.

Cô cũng cúi đầu nhìn mình, sau khi phát hiện áσ ɭóŧ màu vàng nhạt của mình lộ rõ ra ngoài, cô trừng to mắt, tay chân bối rối vội cầm lấy áo khoác lại lần nữa mặc lên người.

Trình Phùng Vũ ngồi vào vị trí của mình, nghe được cô dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói một tiếng “cảm ơn”.

Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy buồn cười, cô bị hắn nhìn thấy hết vậy mà còn cảm hơn hắn, có phải cô hơi ngốc rồi không?

Chiều hôm đó hắn rất vui vẻ, ngay cả giáo viên lịch sử hắn ghét nhất cũng trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.

Trên đường về, khi đi ngang qua những thứ đồ màu vàng nhạt, hắn luôn thích nhìn thêm vài lần, mặc kệ là hoa hay là cửa hàng bánh kem sữa vàng bên đường đều không thoát khỏi tầm mắt hắn.

Buổi tối ngày đó, hắn mộng tinh.

Mơ thấy Đồng Y Văn đứng trước mặt hắn, cởi sạch quần áo trên người, ngay cả chiếc áσ ɭóŧ màu vàng nhạt kia cũng bị cô lột xuống cầm trên tay.

Cô thẹn thùng mà che ngực mình lại, không dám nhìn hắn.

Hắn nói: “Nhìn tôi.”

Lúc này cô mới nâng tầm mắt mềm như bông lên nhìn hắn.

Hắn đi về phía cô, duỗi tay kéo tay cô ra, hai bầu vυ" nho nhỏ nhô lên trước ngực trông rất đáng yêu.

Hắn duỗi tay bóp lấy. nghe thấy cô kêu đau, hắn bèn giảm bớt lực đạo, chậm rãi xoa nắn. Cô không lên tiếng nữa, cực kỳ ngoan ngoãn mặc hắn sờ vυ".

Hắn có chút không thỏa mãn, cúi đầu mυ"ŧ lấy cái bọc nhỏ kia. Cô thét lên một tiếng chói tai sau đó ném cái áσ ɭóŧ màu vàng nhạt lên mặt hắn.

Hắn hít sâu một hơi, ngửi được mùi hương đậm đặc trên áo, giống mùi sữa lại giống mùi hoa.

Còn chưa kéo áσ ɭóŧ ra khỏi mặt, hắn đã tỉnh.

Qυầи ɭóŧ ướt đẫm.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy. Hắn có thói thích sạch sẽ nhưng lại không cảm thấy ghê tởm khó chịu, ngược lại còn trợn mắt sửng sốt thật lâu, dư vị ký ức trong đầu.

Trong ngực bồn chồn không thỏa mãn, hắn tức muốn hộc máu đứng dậy, khi rửa mặt thay quần áo, hắn lại chờ mong được gặp lại cô.