Chương 1: Mối tình đầu

Trình Phùng Vũ tự nhận mối tình đầu của anh là bạn ngồi cùng bàn thời cấp hai, cô tên Đồng Y Văn.

Đồng Y Văn là người tốt tính, nói chuyện dịu dàng, khi cười trên mặt xuất hiện má lúm đồng tiền. Thời cấp hai cô rất thích cột tóc đuôi ngựa, thích mặc quần áo màu hồng nhạt và màu trắng, vừa mơ mộng vừa đáng yêu.

Thời điểm Trình Phùng Vũ bị bệnh nặng nhất là khi học cấp hai, khi đó ba mẹ anh cãi nhau rất dữ dội, khiến anh suốt đêm không thể ngủ yên, bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng cãi nhau của bọn họ.

Cho nên sau đó anh rất ghét nhớ lại hình ảnh thời cấp hai, nhưng lại vì tìm kiếm ký ức có liên quan tới cô mà bắt đầu lật lại hình ảnh thời cấp hai.

Khi đó anh bị bệnh thật sự rất nghiêm trọng, ngủ không đủ giấc khiến tinh thần anh yếu ớt cực kỳ, bên cạnh chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ thôi cũng có thể khiến anh bùng nổ. Có đôi khi anh có thể đè nén xuống, không để chuyện gì xảy ra, nhưng có đôi khi không đè nén nổi anh sẽ nổi giận với người bên cạnh.

Bởi vậy lúc ấy anh đã chọc chạy mấy người bạn ngồi cùng bàn, tất cả bạn học trong lớp đều sợ anh.

Bởi vì hiệu trưởng đã dặn chủ nhiệm phải chăm sóc anh nhiều hơn, cho nên không chịu cho anh ngồi một mình một bàn.

Chủ nhiệm lén hỏi mấy bạn học xem có chịu ngồi chung với anh không nhưng đều bị từ chối, tất cả mọi người đều từng nhìn thấy dáng vẻ Trình Phùng Vũ khi nổi nóng, không dám ngồi bên cạnh anh.

Cuối cùng chủ nhiệm hỏi Đồng Y Văn.

Đồng Y Văn gật đầu đồng ý: “Bạn ấy học giỏi, em có thể hỏi bài bạn ấy.”

Chủ nhiệm thấy cô đơn thuần thiện lương đột nhiên lại không đành lòng đẩy cô vào miệng hổ, lo lắng cô bị dáng vẻ hung hăng của đối phương dọa khóc, vì thế mới kêu cô suy nghĩ kỹ hơn một chút, nhưng cuối cùng Đồng Y Văn vẫn không từ chối.

Ngay từ đầu Trình Phùng Vũ cho rằng Đồng Y Văn là một nữ sinh ồn ào nói nhiều, cho nên cũng chẳng vui vẻ chào đón gì.

Nhưng cô rất yên tĩnh, chưa bao giờ chạm phải nghịch lân của anh, khi nói chuyện cũng nhỏ giọng, càng hay thuận tay làm rất nhiều chuyện giúp anh.

Ngồi cùng bàn với cô khiến an cảm thấy thoải mái vô cùng.

Một buổi chiều mùa hè.

Sau khi học tiết thể dục xong, mồ hôi túa đầm đìa, cả thể xác và tinh thần đều được thoải mái, năng lượng trong cơ thể như đã bị dùng hết khiến anh cảm thấy thích chí.

Trở lại phòng học, anh thấy bóng dáng Đồng Y Văn.

Cô mặc đồng phục, vừa rồi khi học thể dục cô cũng túa rất nhiều mồ hôi.

Mồ hôi thấm ướt quần áo cô, khiến bộ đồng phục trở nên trong suốt dán chặt vào nửa người trên của cô.

Cô cũng không chú ý, chỉ mãi cúi đầu làm chuyện của mình.

Trình Phùng Vũ chậm rãi tới gần cô, thấy rõ được áσ ɭóŧ phía trong bộ đồng phục.

Nữ sinh tuổi này đã bắt đầu dậy thì, vì che giấu hai quả đào trước ngực mà bọn họ bắt đầu mặc áσ ɭóŧ.

Đai an toàn lâu lâu lại lộ ra là chứng minh cho sự trưởng thành của bọn họ.

Áσ ɭóŧ của cô có màu vàng nhạt, màu giống với màu bánh bao nhân trứng sữa. Phía sau áσ ɭóŧ còn có hoa văn, là một cái nơ con bướm nho nhỏ, không phức tạp nhưng lại đáng yêu cực kỳ.

Thậm chí anh còn thấy rõ sợi nơ bướm bên trái đè lên mặt bên phải.