Chương 5

Sau khi diễn xong, Chu Dã có dẫn tôi đi ăn liên hoan cùng nhân viên công tác trong đoàn. Cơm nước xong lúc trở lại nhà riêng của Giang Thính Triều đã là mười giờ tối. Tôi đẩy cửa vào thấy phòng khách tối om, vừa bật đèn lên thì bặt gặp Giang Thính Triều đang ngồi ở ghế sô pha với vẻ mặt âm u quái dị.

“Sao không bật đèn?” Tôi bị anh ta làm cho giật mình.

“Em rất vui vẻ.” Giang Thính Triều nói.

Tôi sờ mặt mình, rõ ràng đến vậy sao?

“Cậu ta có thể khiến em vui vẻ như vậy sao?” Giang Thính Triều tiếp tục hỏi.

Tôi nhíu mày lại, “Anh đang giám sát tôi sao?”

Giang Thính Triều vẫn ngồi nguyên trên ghế không nhúc nhích như thể đã đợi rất lâu trong bóng tối.

Thấy dáng vẻ này của anh ta không hiểu sao tim tôi bỗng đập nhanh hơn, tôi tiếp tục nói: ” Giang Thính Triều, chuyện lúc trước mẹ tôi thực sự… phải xin lỗi mẹ anh. Vì những chuyện bà ấy đã làm, tôi cũng thay mẹ xin lỗi anh.”

Đương nhiên… Đây chỉ là một nguyên nhân, còn lý do khác là bởi vì dáng vẻ hiện giờ của Giang Thính Triều làm tôi phải cảnh giác.

Tôi chẳng qua chỉ cùng bạn bè ăn bữa cơm, nở một nụ cười mà anh ta cũng muốn so đo. Tính chiếm hữu quá mạnh mẽ rồi.

Tôi có thể giao dịch thân thể với anh ta không có nghĩa đồng ý bán toàn bộ linh hồn của mình cho quỷ dữ.

“Nhưng anh trai ơi, chúng ta chỉ là quan hệ giường chiếu, anh có cần quản rộng như vậy không?” Tôi nhíu mày hỏi.

Nói xong câu đó, Giang Thính Triều đứng thẳng dậy rồi đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn tôi.

Khi bốn mắt chạm nhau, tôi thấy trong đôi mắt của anh ta vẫn chưa tan vẻ u ám.

“Chu Dã mời em diễn <>?”

Tôi đang định gật đầu đột nhiên nhớ lại những tình tiết trong kịch bản <>.

“Vì để khống chế quyết định của vợ, Tiết Du một mặt đồng ý ly hôn, mặt khác lại âm thầm thu mua bác sĩ tâm lý của Tiểu Liên. Mục đích thôi miên khiến cô nghĩ rằng trạng thái tâm lý của bản thân có vấn đề.

Đồng thời, Tiết Du lấy lý do muốn cô tĩnh dưỡng đã đưa Tiểu Liên đến biệt thự ở vùng ngoại ô. Tiểu Liên không ngờ rằng, căn biệt thự này từ đó giam giữ cô một đời. Đến tận lúc chết cô cũng không được bước ra khỏi căn biệt thự nửa bước. Trong khuôn viên biệt thư, Tiết Du coi Tiểu Liên như thú nuôi của mình, đặc biệt chế tạo còng tay cùng xích chân khoá chặt cô trên giường. Không chỉ nghiêm ngặt khống chế thời gian làm việc, nghỉ ngơi đọc sách, thậm chí còn tẩy não cô. Nếu như Tiểu Liên có chút phản kháng thì sẽ bị chồng bạo hành đánh đập và trừng phạt bằng nhiều hình thức khác nhau. Giam cầm lâu dài cộng với tình trạng sống một mình, Tiểu Liên mắc hội chứng mất trí nhớ nghiêm trọng, sức khoẻ xuống dốc không phanh. Cuối cùng chết vì bệnh tật.”

Nếu như tôi nhớ không lầm, khi đó Giang Thính Triều đang ở tuổi có thể nhớ sự việc. Anh ta đã chứng kiến những hành động của cha đối với mẹ mình, vậy sau này… phải chăng cũng sẽ đối xử với tôi như vậy ?

Nghĩ đến điều này, cả người tôi lập tức nổi da gà.

Giang Thính Triều đột nhiên cúi xuống ,”Đình Tuyết, nếu dọn ra ở riêng em mới cảm thấy thoải mái, vậy em cứ chuyển đi. Nếu việc đóng phim khiến em vui vẻ, bất luận bao nhiêu tiền, anh trai sẽ đầu tư… Chỉ cần em hạnh phúc, cái gì anh cũng đồng ý hết.”

Tôi định mở miệng mỉa mai, nhưng lúc nhìn mặt anh ta, tôi lại vô thức nuốt những lời định nói xuống.

Tối nay Giang Thính Triều mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng. Không biết có cố ý không mà cổ áo để hở tận mười phần lộ ra mảng da thịt trắng mịn như được tráng men.

Không lâu trước đây tôi còn khinh bỉ chạm vào nó nhưng khi biết xúc cảm thế nào thì tất cả đều chỉ là biểu hiện trước khi tắt đèn lên giường.

Giang Thính Triều hình như vừa mới gội đầu, tóc mềm mại xoã xuống ngang trán, không hiểu sao gợi lại bóng dáng tuổi thiếu niên. Bình thường luôn trưng vẻ mặt âm trầm giờ lại cười điềm đạm hoà nhã, cả người như bừng sáng lên, nhất là ánh mắt còn mang theo vài phần tình ý bất ngờ.

Tựa như lần đầu tiên gặp nhau, người anh trai mà tôi chỉ nhìn thoáng qua đã đem lòng yêu quý.

Giang Thính Triều lại cười, lần này đuôi mắt hơi xếch lên rồi quay đầu qua hôn lên trán tôi nhẹ nhàng như hồ điệp vỗ cánh, giọng nói mê hoặc,” Đình Tuyết,…anh trai yêu em nên mới quan tâm những việc em làm.”

Tôi chấn động một phen, không hiểu sao nghĩ đến cảnh tượng bụng thì sôi ùng ục đứng giữa tiệm bánh ngọt nhìn những chiếc bánh mì mềm, xốp trong tủ kính. Chúng vừa thơm lại vừa ngọt, mê người như thế, nhưng tôi chỉ có thể nhón chân ngó từ xa.

Tình yêu đối với tôi cũng như chiếc bánh kia mãi mãi cách một lớp cửa kính trong suốt, khó mà sờ đến được.

Ngày hôm nay, Giang Thính Triều nói yêu tôi.

Tôi cảm giác mình như được ngâm trong chậu nước ấm, tay chân mất đi xúc giác, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta rồi lắp bắp hỏi:” Hả? Anh nói gì cơ…?”

“Không nghe rõ thì thôi.”

“Anh nói anh yêu tôi.” Tôi giữ chặt vạt áo choàng tắm của anh ta, có lẽ do kích động vốn dĩ áo đã lỏng lẽo giờ mở hẳn ra. Hô hấp của tôi như chậm lại, rõ ràng những việc thân mật hơn đều đã làm vậy mà khi đối diện với tấm thân trần trụi của anh, tim tôi vẫn như nổi trống. Tay chân cuống quýt buộc đai lưng lại cho anh, càng gấp gáp việc càng hỏng.

Giang Thính Triều vươn tay nắm lấy đôi tay đang run rẩy của tôi. Gỡ những ngón tay đang co quắp rồi chậm rãi buộc lại áo sau đó quay lại nắm chặt tay tôi.

Khi hai bàn tay ấp ủ vào nhau, tôi lập tức có cảm giác kỳ lạ, dường như qua lớp da trong lòng bàn tay tôi có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của anh.

Khi ánh mắt chạm nhau, tôi cười một cách khoái chí ,” Anh nói anh yêu tôi! Haha. Thật không nghĩ tới! Giang Thính Triều! Trước kia anh giả bộ rất hăng say, anh nói lần nữa đi tôi muốn quay lại. Ha ha, không, tôi phải chia sẻ, thật là… câu nói hay nhất năm mà tôi được nghe đấy.”

Giang Thính Triều bờ môi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào tôi, ” Em không tin sao?”

Cười hả hê xong, tôi kiềm nén lại vẻ mặt vui sướиɠ rồi tỏ ra kinh ngạc hỏi:” Sao ngờ được chứ? Nhưng nếu anh trai đã nói yêu tôi, thì hẳn sau này tôi nói gì anh cũng đều đồng ý đúng không?

“Tất nhiên.”

“Vậy em tin…tình yêu của anh, nhưng em nghĩ mình cũng nên có chỗ ở độc lập.”

Giang Thính Triều nghe thấy thế nhẹ nhàng cười một tiếng, “Được thôi, trẻ con lớn rồi… đều không chờ nổi muốn tự lập.”

Nói xong anh ta rũ mi che kín mắt, giấu tất cả cảm xúc vào trong.

Tôi không trả lời chỉ vòng qua anh ta đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong xuôi tôi thu dọn hành lý rồi lập tức gửi tin nhắn cho Chu Dã. Hỏi cậu ta có biết bạn bè nào muốn cho thuê phòng không.

Chu Dã trả lời rất nhanh nói có người quen vừa đúng lúc đang muốn cho thuê lại.

Tôi xem ảnh chụp căn nhà rồi trực tiếp chuyển tiền cọc qua, cũng hỏi cậu ta đêm nay liệu có thể vào ở luôn không?

Chu Dã rất ngạc nhiên, “Sao chị phải vội vàng thế?”

Tôi đang muốn trả lời thì Giang Thính Triều chậm rãi mở miệng, “Đã trễ thế này rồi, đừng làm phiền người khác. Sáng mai anh lái xe đưa em đi. Hay là…ngay cả đêm nay em cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh?”

Anh ta dựa người vào đầu giường, vẻ mặt u oán vài phần.

Tôi vội vàng đặt di động xuống, nở nụ cười che giấu nói:” Sao lại thế chứ?”

Rồi tôi quay người, cầm ly sữa bò trên bàn đưa cho anh ta, “Em còn cố ý hâm nóng một ly sữa cho anh đây. Mấy ngày nay thấy anh nghỉ ngơi không đủ lại nghe nói uống sữa nóng có thể ngủ ngon giấc nên đặc biệt chuẩn bị.”

Ngừng lại một chút, tôi tiếp tục nói:” Anh trai, hôm nay anh nói yêu em, khiến em thật…cảm động. Nhiều năm rồi em chỉ mong mỏi sự quan tâm yêu thương từ ai đó, chỉ là…em còn chưa thích ứng được, anh có thể chờ em một chút được không?”

Giang Thính Triều lẳng lặng nhìn vào mắt tôi, rồi lúc sau cười nói,” Em đút cho anh đi.”

Tôi nghe theo.

Giang Thính Triều còn không vừa lòng kéo cổ áo tôi ra.

Kéo được một nửa động tác của anh ta dừng lại, ánh mắt chợt tan ra rồi nhẹ nhàng ngã xuống.

Tôi thu dọn xong quần áo, đừng dậy ngồi trên chiếc ghế bên giường, từ trên cao nhìn xuống Giang Thính Triều đang hôn mê.

Thuốc ngủ được mua với giá cao từ mấy đứa bạn xấu hồi xưa của tôi khoảng vài ngày trước. Theo như nó nói dược tính của thuốc này khá tốt, người bình thường phải bất tỉnh mười mấy tiếng.

Nếu như đêm nay không có chuyện bất ngờ xảy ra, tôi cũng chẳng có ý định dùng thứ đồ tốt này sớm như vậy.

Tôi cởϊ qυầи áo của Giang Thính Triều rồi cầm điện thoại di động lên tanh tách chụp mười mấy tấm ảnh khoả thân của anh ta, còn cố ý chọn 1 tấm gửi Wechat qua với lời nhắn: Nếu không muốn ảnh khỏa thân của mình được tung khắp nơi, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Dưới giường có dây thừng, tôi lấy ra cột tứ chi Giang Thính Triều vào bốn góc cột giường. Sau khi thắt nút chết lại không nhịn được chụp thêm vài tấm nữa.

Ngắm nhìn tác phẩm của mình bất giác mỉm cười, tôi dám khẳng định khi Giang Thính Triều tỉnh lại chắc chắn muốn gϊếŧ người.

Nhưng tôi đã nắm thóp anh ta, cảm giác uy hϊếp được đối phương thật quá tuyệt vời. Thậm chí còn sung sướиɠ hơn hẳn lúc nghe anh ta nói yêu tôi.

Chu Dã nói tôi có năng khiếu diễn xuất nhưng cậu ấy chắc chưa được xem màn kịch đêm nay của Giang Thính Triều —chân tình giả ý như thể yêu đơn phương mấy năm trời.

Nếu như tôi không sờ thấy chiếc còng tay bên trong lớp áo choàng, suýt chút nữa tôi coi đó là thật.

Ngoài miệng Giang Thính Triều nói sẽ thả tự do cho tôi nhưng bất kể là còng tay trong túi áo hay dây thừng dưới gầm giường đều là minh chứng rõ ràng cho du͙© vọиɠ chân thực nhất sâu trong nội tâm của anh ta.

Cầm hành lý, đóng cửa nhà riêng của Giang Thính Triều, tôi rời đi không ngoái đầu lại.

Và tất nhiên cũng không thể nhìn thấy, sau cánh cửa chính,tận trong phòng ngủ, Giang Thính Triều đã mở mắt.